Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 36: Nếu chỉ là ta đơn phương tình nguyện thì sao?



“Ta với Tần đại ca tối qua vừa về tới nhà thì phát hiện nàng ta ở ngoài cửa…”

Dù Tôn Tiểu Lan không hỏi, Đào Hoa cũng định bụng kể lại tường tận chuyện đêm qua.

Nghe xong, Tiểu Lan liền ló mắt ra cửa buồng, len qua khe cửa thăm dò Mị Nương đang ngồi trong sảnh. Sau một lượt quan sát từ đầu tới chân, nàng ta tặc lưỡi hai tiếng:

“Phu thê các ngươi nhất định phải đề phòng nữ nhân kia. Nàng ta nếu thật lòng không muốn theo Lý Quý nữa, thì bỏ trốn cho xa, trốn càng xa càng tốt! Sao lại đêm hôm lẻn vào thôn, còn gõ cửa nhà các ngươi?

Chuyện nàng ta khổ sở, ta tin. Bằng không cũng chẳng dễ dàng bị người ta mang ra làm lễ vật mà đưa tới đưa lui. Nhưng kiểu vào làng như thế, lại còn không rời đi ngay, giống như có mưu đồ gì đó…”

Đào Hoa gật đầu:

“Ta cũng từng nghĩ vậy. Tần Phong cũng nhắc ta rằng ‘biết người biết mặt khó biết lòng’, cẩn thận một chút vẫn hơn. Nhưng tối qua nàng ta không làm gì kỳ quặc, còn nói sẽ rời đi sau khi nhận diện Vương Đại và Vương Nhị.”

Tôn Tiểu Lan híp mắt nhìn nàng:

“Nàng ta thực sự nói vậy sao? Nói đi là đi luôn à?”

Đào Hoa không đáp, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Tiểu Lan thấy thần sắc nàng khác lạ, bèn cau mày hỏi tiếp:

“Nàng ta rời đi chẳng phải càng hay sao? Nhưng nhìn ngươi chẳng giống người vui mừng gì cả. Là vì còn nghĩ tới chuyện Lý Quý từng làm?”

Hạt Dẻ Nhỏ

“Không phải…” Đào Hoa lắc đầu, ánh mắt phiêu lãng.

“Vậy thì tại sao?”

Một thoáng trầm ngâm, rồi Đào Hoa nhẹ giọng thốt ra:

“Là vì… Tần Phong .”

“Cái gì?” Tiểu Lan giật mình, “huynh ấy làm sao? chẳng phải huynh ấy luôn đối xử tốt với ngươi lắm sao?”

“Phải, chàng rất tốt… nhưng…”

Tiểu Lan không đợi nàng nói hết, đã nắm tay kéo nàng ngồi xuống mép giường:

“Nói chuyện đứng hoài mỏi lưng lắm, lại đây ngồi nói đi.”

Ở ngoài sảnh, Mị Nương thấy quanh quất không có ai, liền lặng lẽ áp tai vào cửa, rình nghe.

Bên trong.

Đào Hoa thì thầm kể lại nỗi lòng, Tôn Tiểu Lan nghe xong thì khẽ thở dài:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nói vậy tức là, ngươi đã hai lần nói thích chàng, mà chàng cả hai lần đều không đáp lại?”

“Ừm. Ta không biết là chàng cố ý tránh né, hay thực sự không nghe thấy.”

Tiểu Lan suy nghĩ một chút:

“Lần đầu là lúc hai người đang… làm chuyện phu thê đúng không? Có lẽ lúc ấy chàng mải mê quá không để tâm. Lần thứ hai thì đang định đè ngươi xuống giường… ta đoán là đầu óc chàng cũng chẳng nghĩ nổi gì khác. Nhưng mà sao ngươi không trực tiếp hỏi?”

“Ta muốn lắm chứ… nhưng không dám.” Đào Hoa nhìn nàng, ánh mắt mang theo lo lắng, “Ta sợ chàng sẽ từ chối. Hoặc tệ hơn… chẳng nói gì, chỉ bảo rằng cùng nhau sống tốt là được rồi.

Nhưng ta thích chàng… không chỉ là muốn sống tốt bên nhau. Chàng lấy ta chẳng phải vì động tâm mà vì muốn cứu ta khỏi miệng đời thị phi. Nếu trong lòng chàng, ta có cũng được, không có cũng chẳng sao… vậy một ngày kia, nếu chàng gặp người khiến chàng thật sự rung động, chẳng phải sẽ bỏ ta mà đi sao?”

Tiểu Lan nhíu mày:

“Ngươi nghĩ nhiều quá rồi đấy. Chàng ấy đối xử tốt với ngươi như vậy, chẳng lẽ là ăn no rửng mỡ à?”

Đào Hoa cụp mắt:

“Ngươi còn nhớ Lưu gia gia trong thôn không? Trước kia ông ấy đối với Lưu nãi nãi và mấy đứa nhỏ tốt biết bao, vậy mà chỉ một chuyến lên huyện, gặp người mới liền bỏ cả nhà, cầm bạc trốn đi…”

Tiểu Lan trầm ngâm gật đầu:

“Người như ông ấy đúng là khó lường… nhưng Tần Phong không phải hạng người ấy đâu.”

Rồi nàng siết tay Đào Hoa:

“Ngươi phải hỏi rõ cho minh bạch. Có đôi khi, chỉ một lời hỏi, lại đổi được mối lo suốt đời. Hỏi xong rồi thì chẳng còn phải canh cánh mãi trong lòng.”

Đào Hoa gật đầu, rồi khẽ nói:

“Nhưng… nếu ngay từ đầu tới cuối, tất cả chỉ là ta tự nguyện đơn phương thì phải làm sao?”

Tiểu Lan cau mày đáp:

“Gả rồi thì là phu thê. Chỉ cần chàng ấy đối đãi tốt, thì tình cảm có thể dần dần vun đắp. Ngươi thấy ta với lang quân nhà ta không? Lúc mới gả, ta cũng chướng mắt hắn lắm chứ! Mà bây giờ, lại thấy hắn thuận mắt ra phết đấy thôi!”

Nàng híp mắt cười ranh mãnh:

“Huống chi, ngươi xinh đẹp như hoa như ngọc thế này, Tần Phong mà không thích ngươi, thì hắn mù chắc rồi!”