“Được rồi, đợi ta tìm thời cơ thích hợp, sẽ hỏi rõ ràng.”
Đào Hoa gật đầu đáp, vừa dứt lời liền nghe trong sân có tiếng động. Nàng vội bước ra cửa sổ xem xét.
“Là Tần Phong dẫn theo Vương Đại và Vương Nhị tới rồi, ta ra ngoài xem thử.”
“Vậy để ta đi cùng ngươi!”
Mị Nương vốn nấp bên ngoài nghe trộm, thấy hai người sắp ra liền nhanh chóng trở về chỗ cũ, vờ như chưa có chuyện gì.
Khi Đào Hoa và Tôn Tiểu Lan cùng ra ngoài, Mị Nương vội bước tới, làm bộ lo lắng:
“Chắc là bọn họ tới rồi phải không? Ta… ta có chút hồi hộp.”
Tiểu Lan hừ nhẹ một tiếng:
“Hồi hộp cái gì mà hồi hộp? Ở đây đông người thế, lại có gia gia ta là thôn trưởng, xem xem hai huynh đệ họ Vương dám giở trò gì!”
Nàng nói rồi liền kéo Đào Hoa đi nhanh ra ngoài, Mị Nương nhìn bóng lưng hai người, khóe môi hơi nhếch lên đầy ẩn ý.
Chẳng bao lâu, tất cả đã tụ họp trước sân nhà thôn trưởng.
Vương Đại và Vương Nhị vốn tưởng rằng Tần Phong không có bằng chứng, liền la lối om sòm trước mặt thôn trưởng:
“Thôn trưởng , người phải làm chủ cho huynh đệ ta. Tên họ Tần này không hiểu ăn trúng gì, sáng sớm liền kéo bọn ta tới đây. Hôm qua bọn ta làm việc mệt rũ, muốn ngủ thêm một chốc cũng không được. Nếu lát nữa buồn ngủ, có khi lại phải bắt hắn làm thay đó!”
Tần Phong liếc xéo một cái, giọng trầm như thép lạnh:
“Tối qua đã tha cho các ngươi một lần, hôm nay còn dám lớn tiếng xằng bậy.”
“Tha cái gì mà tha! Ta nghe không hiểu ngươi đang nói gì.” Vương Đại hừ một tiếng, ngoảnh mặt làm ngơ.
Vương Nhị cũng bồi thêm:
“Đúng đó, nói năng lộn xộn, ngươi coi bọn ta là gì?”
Lời còn chưa dứt, Đào Hoa từ sau lưng Tần Phong bước ra, giọng đầy phẫn nộ:
“Các ngươi là thứ gì mà dám ngậm m.á.u phun người? Chính các ngươi là kẻ tới mách lẻo với Lý Quý, xúi hắn cưỡng ép lương dân nữ tử! Hôm nay ta có thể kéo các ngươi lên huyện phủ gặp quan đấy!”
Vương Đại cười khẩy, giễu cợt nhìn nàng:
Hạt Dẻ Nhỏ
“Ghê gớm quá nhỉ! Ai dạy ngươi cái lối ăn nói đó? Tên họ Tần dạy chứ gì? Dọa c.h.ế.t người ta mất. Có chứng cớ gì không hả?”
Nói đoạn, hắn sấn tới gần từng bước, hoàn toàn quên mất bài học từng bị Tần Phong dạy dỗ.
Ngay lúc Vương Đại bước tới thêm bước nữa, Tần Phong không nói không rằng, nhấc chân đá một cú như trời giáng, khiến hắn văng ra ba bước, lăn lộn trên đất không dậy nổi.
Vương Đại bụng phệ lăn lóc dưới đất, rên rỉ không ngừng:
“Họ Tần kia, ngươi dựa vào đâu mà đ.á.n.h ta?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Phong đưa tay kéo Đào Hoa ra sau lưng, giọng bình thản:
“Ta đ.á.n.h ngươi sao? Không, ta chỉ đang bảo vệ nương tử của ta.”
“Ngươi…!” Vương Đại nghiến răng ken két, quay sang thôn trưởng kêu oan:
“Thôn trưởng, người nhất định phải làm chủ cho huynh đệ ta!”
Thôn trưởng cau mày:
“Được, vậy trước tiên các ngươi hãy thành thật khai xem có phải các ngươi đã đến gặp Lý Quý rồi nói năng bậy bạ gì không?”
Hai huynh đệ liền cố chối quanh:
“Không có mà, thôn trưởng đừng chỉ nghe lời phía họ Tần!”
Thôn trưởng gật đầu:
“Được, vậy không nghe lời họ Tần. Vậy ta nghe lời chứng nhân.”
“Chứng nhân nào?!” Hai người chưa dứt lời, bỗng thấy Mị Nương từ sau lưng Tôn Tiểu Lan bước ra, liền sững sờ:
“Ngươi… không phải là nữ tử được Lý công tử đưa đến sao? Sao lại ra làm chứng cho Tần Phong?”
Mị Nương ngẩng đầu, ánh mắt kiên định:
“Vì ta tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy. Chính hai người các ngươi đã đến gặp Lý Quý, nói rằng Đào Hoa ở Bạch Vân thôn vượng phu, nói rằng nhà họ Tần cô thế, bảo hắn cứ tới mà cưới. Mọi việc ta đều chứng kiến. Các ngươi còn gì để chối cãi?”
“Ngươi nói bậy!” Vương Đại gào lên.
Mị Nương đáp dõng dạc:
“Ta không nói bậy. Ta còn nhớ rõ thời gian, địa điểm. Chính là giờ Thân, ba ngày trước, các ngươi đến cửa tiệm lương dầu của Lý Quý. Người làm trong tiệm đều trông thấy.”
“Ba ngày trước?” Thôn trưởng chau mày, đột nhiên nhớ ra điều gì, chỉ vào hai huynh đệ quát:
“Hôm đó là lúc công trình đang cần người nhất, Vương Nhị ngươi lấy cớ đau bụng, Vương Đại ngươi lại cõng hắn về. Các ngươi còn chưa làm xong việc đã xin nghỉ, ta còn vì thương tình mà báo lên cho chủ bộ đại nhân, ngài ấy còn cấp đủ công tiền hai canh giờ cho các ngươi!
Thì ra các ngươi giả bệnh, bỏ việc, lại đi thị phi bậy bạ. Mất mặt cả thôn! Chuyện này mà để chủ bộ đại nhân hay, chẳng phải mất thể diện cả thôn sao? Không được, việc này ta nhất định phải bẩm báo!”
Tần Phong đứng bên cũng lạnh giọng:
“Ta cũng phải đi gặp chủ bộ đại nhân, cáo hai người này cấu kết người ngoài, thừa lúc ta vắng nhà toan cướp nương tử của ta.”
“Cái gì?!” Hai huynh đệ Vương gia mặt cắt không còn giọt máu, không dám mạnh miệng nữa, vội vàng quỳ xuống kêu gào:
“Thôn trưởng gia gia, xin người đừng báo lên trên! Chủ bộ đại nhân từng nói huyện nha đang thiếu tạp dịch, huynh đệ ta còn định xin đi làm đấy! Nếu người mà nói chuyện này ra, thì cả tiền đồ của chúng ta sẽ tan tành! Xin người thương tình, tha cho chúng ta lần này!”