“Hứ! Giờ mới biết sợ à?” Tôn Tiểu Lan tức giận trừng mắt, “Dù cho gia gia ta chịu giấu giúp các ngươi, vậy còn Tần đại ca với Đào Hoa thì sao? Các ngươi suýt nữa đã hại nàng thê thảm, giờ chẳng phải nên cúi đầu nhận lỗi với phu thê người ta sao?”
“Được được, bọn ta xin lỗi, bọn ta nhận sai!” Hai huynh đệ Vương gia vội vàng hướng về phía Tần Phong và Đào Hoa cúi đầu khẩn khoản:
“Xin hai vị rộng lòng tha thứ cho huynh đệ bọn ta lần này. Khi đó là bọn ta bị quỷ mê tâm trí, Lý công tử nói hắn muốn tìm nữ tử vượng phu, lại ra giá hậu hĩnh. Thôn ta ai mà chẳng biết Đào Hoa cô nương vượng phu, huynh đệ ta mới nghĩ tới nàng đầu tiên…”
“Câm miệng!” Đào Hoa giờ thấy mặt hai tên này là trong lòng phát ghét, trừng mắt quát lớn:
“Cấm gọi tên ta!”
“Phải phải, Tần gia nương tử, là chúng ta sai, không nên gọi thẳng tục danh. Nay đã nhận sai rồi, liệu hai vị có thể bỏ qua mà không lên cáo với chủ bộ đại nhân không?”
Tôn Tiểu Lan hừ lạnh một tiếng:
“Vậy mà cũng gọi là xin lỗi à? Chẳng có chút thành ý nào cả!”
Vương Đại và Vương Nhị cười khổ:
“Thế ngươi muốn thế nào?”
Nàng lại trừng mắt lớn hơn:
“Hỏi ta làm gì? Ta đâu phải người bị hại, hỏi nhầm người rồi đó!”
Hai người đành lại quay sang Tần Phong:
“Tần huynh, huynh thấy sao? Vì danh dự của cả thôn, vì mặt mũi của thôn trưởng gia gia, huynh nể mặt tha cho chúng ta một lần được không? Huynh đệ ta thề trước trời, sau này tuyệt không tái phạm.”
Thấy vẻ mặt thôn trưởng dần dịu xuống, hai người biết đã thuyết phục được phần nào, lại tiếp tục xoay qua Tần Phong:
“Tần huynh, chỉ cần huynh buông tay lần này, huynh đệ ta xin khắc ghi ân tình.”
Tần Phong liếc họ một cái, rồi quay sang Đào Hoa:
“Nàng nói đi, muốn họ xin lỗi thế nào?”
“Đánh vào miệng!” Đào Hoa nghiến răng trừng mắt, “Hai người các ngươi phải thề độc, thề thật độc, rồi tự vả mồm mình, đ.á.n.h thật mạnh!”
“Được, bọn ta thề.”
Hai người quả thật cũng liều, thề độc đến mức mang cả phụ mẫu, con cháu ra nguyền rủa: nào là “c.h.ế.t không toàn thây”, “tuyệt tử tuyệt tôn”, “sinh con không có… mông”… nghe mà rợn người.
Thề xong, hai người lại tự vả miệng không ngớt, đến nỗi môi rớm máu.
Đánh chừng mấy chục cái, thôn trưởng mới khoát tay bảo dừng, lại để hai người cam đoan thêm lần nữa rồi mới cho đi.
Thấy hai người chạy mất dép, Tôn Tiểu Lan cười không nhịn nổi:
“Thế mới hả giận! Hai tên mặt dày không thấy quan tài không đổ lệ. Tự đ.á.n.h mình mà ta còn thấy vui thay cho các ngươi đó!
Tiểu Đào Hoa, giờ trong tay các ngươi và gia gia ta đều nắm thóp hai người kia, bọn chúng chắc chắn không dám tái phạm đâu.”
“Cầu mong là thế.” Đào Hoa liếc mắt nhìn Tần Phong, hai người cùng cúi đầu cảm tạ thôn trưởng.
Thôn trưởng thở dài:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Hai tiểu tử này vốn đã chẳng ra gì, chỉ mong lần này có thể thật sự hối cải, đừng để thôn ta mất mặt nữa. Thời giờ cũng không còn sớm, Tần Phong, ngươi cũng nên về chuẩn bị đi làm rồi.”
“Dạ, phu thê ta xin cáo lui.”
Phu thê hai người vừa xoay người chuẩn bị rời đi, Mị Nương định lẽo đẽo theo sau.
Ai ngờ thôn trưởng gọi giật lại:
“Mị Nương phải không? Nghe nói lát nữa ngươi rời thôn? Ta sẽ bảo tôn nữ ta đưa ngươi ra đầu làng chỉ đường. Ngươi chắc cũng chưa ăn gì đâu, vào ăn bữa sáng với chúng ta đã.”
Mị Nương hé môi, liếc sang Tần Phong và Đào Hoa, thấy hai người không hề có ý gọi mình đi cùng, đành mím môi, gật đầu nhận lời:
“Đa tạ thôn trưởng, làm phiền rồi.”
—
Trên đường trở về, Tần Phong thấy nương tử nhà mình cứ trầm mặc, không khỏi lên tiếng:
“Sao thế? Nàng trông ỉu xìu vậy?”
Đào Hoa liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tần Phong, nghĩ đến bao nhiêu điều tốt đẹp chàng đã làm cho nàng, những lời sắp thốt ra lại nuốt ngược xuống.
Nàng khẽ lắc đầu:
“Không có gì đâu, có lẽ là do hôm qua ngủ muộn, sáng nay lại dậy sớm, nên hơi mỏi một chút thôi.
À, Tần đại ca, lúc nãy chàng nói theo lời thôn trưởng, chứ thật ra Lý Quý chỉ tới cửa đưa sính lễ, chưa làm gì ta, thì chắc cũng không thể đi cáo quan được đúng không?”
“Có thể chứ. Hắn có ý đồ xấu, chỉ là chưa kịp ra tay thì bị bắt gặp thôi, cũng là mưu đồ bất thành.”
“Ồ…” Đào Hoa mỉm cười, “phu quân thật thông tỏ mọi điều.”
Tần Phong hơi nhíu mày, luôn cảm thấy hôm nay tiểu nương tử có điểm gì đó khác thường.
“Đào Hoa, nàng có chuyện gì muốn nói với ta đúng không? Sao cứ như ngập ngừng mãi thế?”
Đào Hoa ngẩn người, chớp chớp mắt:
“Ta lộ rõ vậy à?”
“Chứ còn gì nữa? Cả đoạn đường không nói gì, cũng chẳng cười nổi một cái.”
Tần Phong nói rồi đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào môi nàng, ngón tay thô ráp khẽ vuốt ve từng tấc da mềm mại.
“Sao vậy? Nàng thế này, ta chẳng thể an tâm mà đi làm được đâu.”
Đôi mắt Đào Hoa mở to hơn một chút, vành mắt khẽ đỏ lên, giọng cũng mềm đi:
“ phụ quân, chàng thật sự để tâm đến thiếp như vậy sao?”
Hạt Dẻ Nhỏ