“Phu quân không thấy sao? Thiếp là thê tử của chàng.”
Tần Phong cụp mắt nhìn tiểu nương tử, giọng nói bất giác trở nên dịu dàng:
“Chẳng lẽ ta biểu hiện vẫn chưa đủ rõ ràng sao? Ngoài nàng ra, ta chưa từng nhìn đến nữ nhân nào khác, cũng chưa từng nói chuyện nhiều với ai. Mỗi ngày ăn gì, đi đâu, làm gì… ta đều hỏi ý nàng trước.”
Giọng y không lớn, nhưng chắc nịch tựa đá tảng. Đôi mắt đen thẳm kia chỉ in bóng hình duy nhất – là nàng.
Đào Hoa nghe vậy, lòng chợt run lên, không kìm được liền nhào vào n.g.ự.c Tần Phong.
Hạt Dẻ Nhỏ
Nàng ôm chặt lấy thắt lưng y, cả gương mặt vùi sâu nơi n.g.ự.c y.
Tần Phong cảm nhận được tiểu nương tử trong lòng dùng hết sức mà ôm, khẽ bật cười, vòng tay ôm trọn lấy nàng.
“Giờ có thể nói chưa, nàng rốt cuộc làm sao vậy?”
Đào Hoa vẫn vùi đầu, giọng lắp bắp:
“Không có gì… chỉ là thiếp sợ… chàng không thích thiếp.”
“Vì sao lại nghĩ vậy?” Tần Phong cúi đầu, muốn nhìn rõ nét mặt nàng, nhưng Đào Hoa lại vùi sâu hơn.
“Vì mỗi lần thiếp nói thích chàng, chàng đều không đáp lại.”
Tần Phong khựng lại, chợt nhớ đến chuyện lúc sáng sớm trong phòng… Hắn mím môi, không đáp, chỉ khẽ bật cười.
Đào Hoa nghe vậy, gò má đỏ bừng, cuống quýt nói: “Chàng cười gì, còn chưa trả lời thiếp!”
“Trả lời cái gì?” Tần Phong cố tình giả vờ không hiểu.
Đào Hoa sốt ruột ngẩng đầu, trừng mắt nhìn y: “Chàng có thích thiếp không?!”
Tần Phong rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt tiểu nương tử – đôi mắt ngập nước, đỏ hoe, như giọt sương đọng trên cánh hoa đào sau cơn mưa. Nhìn nàng thế, hắn chẳng còn tâm tư trêu ghẹo nữa.
Hắn trịnh trọng nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thích. Tự nhiên là thích.”
Lúc ánh mắt họ giao nhau, Đào Hoa chỉ cảm thấy tim mình như đập loạn cả lên. Nàng cứ nhìn hắn mãi, mong chờ lời hồi đáp.
Và khi hắn nói ra điều ấy, nàng như nở rộ. Vui mừng đến mức khóe mắt ngấn lệ, miệng cười không khép được, tựa đóa hoa đang nở rộ giữa mùa xuân.
“Thiếp vui quá, thiếp muốn khóc mất rồi…”
Tần Phong khẽ cau mày, đưa tay định lau nước mắt cho nàng, nhưng Đào Hoa đã nhanh tay lau đại vài cái rồi nắm lấy tay hắn.
“Về nhà thôi!”
Tần Phong gật đầu, bước chậm rãi theo nhịp chân nàng.
Đi được một quãng, Đào Hoa lại ngẩng đầu hỏi:
“Nếu khi xưa người chàng cứu dưới sông không phải thiếp… mà là người khác, thì chàng có cưới người ấy không? Có thương người ấy không?”
Tần Phong nghiêng đầu nhìn nàng, khẽ đáp:
“Không có chuyện nếu ấy đâu. Đó là duyên số giữa ta và nàng.”
Đào Hoa khựng lại, rồi gật đầu thật mạnh.
“Đúng rồi, là duyên số của chúng ta! Phu quân, thiếp vui lắm!”
Tần Phong vuốt tóc nàng: “Vui như vậy là tốt rồi. Về sau nàng cứ việc vui vẻ, mọi chuyện cứ để ta lo.”
“Còn chàng thì sao?”
“Ta sẽ bảo vệ niềm vui ấy cho nàng.”