Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 40: Ngươi chẳng phải đã đi rồi sao?



Mấy ngày nay, Đào Hoa vẫn lo liệu cắt may y phục mới cho mình và Tần Phong để đón năm mới. Đợi khi Tần Phong đi làm, nàng liền ngồi trong sân, đo vải tính thước, định bụng trước tiên làm cho Tần Phong, sau đó mới đến lượt mình.

Nàng vừa mới ướm thử kích thước, còn chưa kịp động kéo, bỗng nghe bên ngoài có tiếng gọi gấp:

“Đào Hoa! Đào Hoa, ngươi có ở nhà chăng?”

Hạt Dẻ Nhỏ

Đào Hoa nhận ra thanh âm kia là của Phương thị đầu thôn, hơn nữa giọng điệu rất gấp, bèn vội đặt kéo xuống, chạy ra mở cổng.

Nào ngờ khi mở cửa, ngoài Phương thị còn có một đại thúc lạ mặt đang đ.á.n.h xe lừa, mà trên xe lừa ấy lại ngồi chính là Mị nương – người sáng nay vừa bị thôn trưởng phu nhân tiễn đi!

Cảnh tượng trước mắt khiến Đào Hoa thoáng sững sờ, lòng ngổn ngang nghi hoặc.

Phương thị vốn tính nhiệt tình, lại thích lo chuyện bao đồng, liền chỉ ngay vào trong sân:

“Đấy, chính là nơi này, nhà Tần gia đây!”

Đại thúc đ.á.n.h xe gật đầu:

“Vậy ta đưa nàng đến nơi rồi, còn lại ta không quản nữa.”

Mị nương đáp:

“Ừ, ta xuống xe là được, ngươi cứ đi đi.”

Đại thúc đưa mắt nhìn Đào Hoa với Phương thị, khoát tay:

“Ta cũng không tiện dìu cô nương xuống, chi bằng để các vị nữ nhân giúp một tay.”

Phương thị nghe thế liền mau mắn tiến lại, đỡ lấy cánh tay Mị nương, vừa đỡ vừa gọi:

“Đào Hoa, mau tới đây, cùng ta một tay!”

Đào Hoa mang vẻ khó hiểu, chậm rãi bước tới:

“Chuyện này… rốt cuộc là thế nào?”

Nàng nhìn Mị nương, trầm giọng hỏi:

“Ngươi chẳng phải đã đi rồi sao?”

Mị nương nghiến răng chịu đựng, từ trên xe bước xuống, khập khiễng, cúi người xoa lấy chân:

“Trên đường lơ đễnh, va vào xe lừa của vị đại thúc này, chân lại trẹo, chỉ e mấy ngày không thể đi lại. Đại thúc thấy ta đáng thương, lại hỏi ta ở đâu, ta vốn không còn nhà để về, liền nhờ ông ấy đưa ta đến Tần gia… Đào Hoa cô nương, ngươi cũng biết, ta tuyệt đối không quay lại Lý gia, nhưng thế gian này ta chẳng còn thân thích, chỉ biết ở Bạch Vân thôn còn có Tần gia, nên mới dám nhờ cậy đến đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe vậy, Đào Hoa kinh ngạc trợn tròn mắt:

“Sao ngươi lại nói vậy? Đây rõ ràng là nhà của ta với Tần Phong !”

Mị nương nghẹn ngào, đột nhiên nắm chặt lấy tay nàng:

“Đào Hoa cô nương, ta chỉ xin ở nhờ ít bữa, đợi chân ta khỏi hẳn, nhất định sẽ rời đi.”

Chưa đợi Đào Hoa cất lời, Phương thị đã chen vào:

“Đào Hoa, ngươi nhìn xem, chân nàng ta sưng vù cả rồi, đi đứng sao nổi. Nàng một thân một mình, cũng thật đáng thương, ngươi thu nhận nàng thêm vài hôm chẳng phải tốt sao?”

Đào Hoa nhíu mày, thẳng thắn đáp:

“Phương thẩm, người nhìn kỹ xem, nhà ta với Tần đại ca chỉ có một gian phòng, làm sao tiện chứa thêm một nữ nhân lạ mặt?”

Nàng vừa dứt lời, Mị nương liền vội chen vào:

“Ta có thể ở tạm gian bếp, giống như đêm qua, hoặc trong kho củi cũng được.”

Phương thị lập tức tiếp lời:

“Đấy, hóa ra hôm qua ngươi đã lưu nàng rồi kia mà. Các ngươi chắc chắn là thân thích xa, đúng không? Đã là thân thích thì nên đùm bọc nhau, sau này nếu gặp chuyện chẳng lành, ngươi cũng mong người khác dang tay giúp chứ.”

Đào Hoa mày gần dựng đứng:

“Không phải thân thích! Hôm qua mới gặp lần đầu, con căn bản chẳng quen biết nàng ta!”

Phương thị tròn mắt:

“Không quen biết? Không quen biết thì sao hôm qua còn lưu nàng lại?”

Đào Hoa tức đến đỏ mặt, đáp gấp:

“Người quên sao, hôm qua người cũng đến xem náo nhiệt cơ mà?”

Phương thị lắc đầu:

“Hôm qua ta về nương gia dự hỷ yến, căn bản không ở đây. Hôm nay ta chỉ tiện đường dẫn người tới thôi, còn lưu hay không, tùy ngươi định đoạt.”

Nói xong, bà thấy mình có lẽ là làm ơn mắc oán, bèn xua tay rời đi, không muốn dây dưa thêm.

Phương thị đi rồi, Đào Hoa càng thêm khó xử…