Tần Phong hầm xong thịt thỏ, lại xào thêm một đĩa rau rừng. Lúc dọn cơm, hắn cố ý đặt đĩa thịt ngay bên tay Đào Hoa, còn mình chỉ gắp rau ăn.
Hương thịt thơm ngào ngạt khiến Đào Hoa nuốt nước miếng mãi không thôi.
Thế nhưng thấy Tần Phong không động đũa, nàng lại chẳng dám là người đầu tiên, bèn len lén gắp vài cọng rau.
Tần Phong liếc thấy, chân mày khẽ nhíu lại.
Đào Hoa tinh mắt, trông thấy sắc mặt hắn khẽ biến, trong lòng liền thấp thỏm, vội thu đũa về, lòng bất an.
Nam nhân kia đột nhiên khẽ bật cười:
“Đã thành thê tử của ta rồi, còn khách sáo gì nữa? Ăn đi. Những thứ tốt ta đều đem về nhà rồi, hôm nay tạm ăn vậy thôi.”
Nghe vậy, Đào Hoa càng thêm thẹn thùng, cúi đầu lí nhí:
“Thực xin lỗi… rõ ràng là huynh cứu ta, cuối cùng lại…”
Nàng chưa nói hết câu, đã bị Tần Phong cắt ngang:
“Ăn cơm đi. Ta tuổi cũng chẳng nhỏ nữa, trong nhà cũng nên có một nữ nhân rồi. Cứ vậy mà sống thôi.”
Đào Hoa gật đầu, lại nhỏ giọng hỏi:
“Huynh… năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi lăm.”
“Ta… ta mới mười sáu. Nhỏ hơn huynh chín tuổi. Nhưng huynh cứ yên tâm, ta rất biết săn sóc người khác, tuyệt đối không phải kẻ ngồi không ăn bám đâu.”
Tần Phong không đáp, chỉ cười khẽ một tiếng.
Nghe thấy tiếng cười ấy, Đào Hoa tưởng hắn không tin mình, bèn ngẩng đầu định nói thêm gì đó — liền thấy một chiếc đùi thỏ đã được gắp sang bát mình.
Nàng còn chưa kịp nói lời nào thì mùi thơm từ miếng thịt đã khiến bụng nàng réo lên.
Không kìm được nữa, nàng đưa tay gắp lấy đùi thỏ — ai ngờ Tần Phong cắt quá to, đũa không gắp nổi, miếng thịt lăn thẳng xuống bàn.
Nàng xấu hổ không dám dùng tay, mặt đỏ như gấc.
Tần Phong không nói gì, chỉ gắp đùi thỏ lên, đặt lại vào bát nàng, nói nhẹ:
“Cứ dùng tay đi. Ta quen ăn miếng lớn, lần sau sẽ cắt nhỏ hơn.”
“Lần sau để ta cắt.” – Đào Hoa gật đầu liên tục, vừa thầm nghĩ miếng thịt to quá thật, vừa cẩn thận gặm vài miếng.
Nàng ăn vài miếng thịt rồi bắt đầu và cơm, lúc này mới để ý đến hạt cơm trong bát.
Nàng ngơ ngẩn, nhìn chằm chằm bát cơm một hồi.
Tần Phong thấy nàng ngây người, liền hỏi:
“Sao thế?”
Đào Hoa nhìn bát rồi ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ nói:
“Trong cơm… có rất nhiều mọt. Huynh vo gạo mà không thấy sao?”
Tần Phong nhíu mày:
“Nhiều quá, ta vội nên không để ý. Chắc là do để lâu quá.”
“Vậy là… huynh mua nhiều quá nên ăn không hết?”
“Cũng không hẳn. Ta ít khi nấu cơm, thường luộc khoai ăn với thịt, gạo thì bỏ đó không dùng đến. Nàng có ăn khoai không? Ta nấu cho?”
“Không cần đâu!” – Đào Hoa vội xua tay – “Ta ăn gì cũng được, huynh ăn gì ta ăn nấy.”
Nàng còn cười tươi nói thêm một câu:
“Ta biết, mọt cơm nấu chín rồi không sao đâu, không đau bụng đâu.”
Tần Phong thấy tiểu nương tử rõ ràng là miễn cưỡng, vậy mà vẫn còn gắng gượng mỉm cười, không khỏi đưa tay qua — lấy luôn bát cơm trước mặt nàng.
Đào Hoa định đưa tay giữ lại, nhưng bị hắn nhanh hơn một bước, đành thu tay về, trong lòng lo lắng.
Chẳng lẽ hắn thấy nàng kén ăn nên muốn bỏ đói nàng?
Không ngờ, Tần Phong lại ngồi xuống, cắm cúi cẩn thận gắp từng con mọt ra khỏi bát cơm.
Một lát sau, nhìn bóng lưng hắn đang tỉ mỉ nhặt cơm sạch sẽ, lòng Đào Hoa bỗng nghẹn lại, sống mũi cay xè.
Người nam nhân này, tuy có phần lôi thôi — cơm mốc, chăn lâu chưa phơi, quần áo trong tủ cũng lộn xộn — nhưng lại lặng lẽ vì nàng mà nhặt sạch từng hạt gạo, từng con mọt.
Đến nương thân của nàng còn chưa từng dịu dàng như thế…
Đào Hoa cắm đầu ăn thịt, thầm thề trong lòng: Tần Phong tốt với nàng như vậy, nàng nhất định sẽ không phụ hắn.
Sau bữa cơm, Đào Hoa rửa bát, dọn dẹp, còn Tần Phong thì ra sân chẻ củi.
Trước đây, hắn chỉ sống một mình, thường xuyên vào rừng, mấy khi nấu cơm nên ít dùng củi.
Giờ có nương tử rồi, ba bữa đều phải nấu, trong nhà phải chuẩn bị nhiều củi hơn mới được.
Hắn chẻ củi, nàng thì theo sau nhặt cành khô, hai người một trước một sau, thế mà hết cả buổi chiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đến tối.
Cả hai người đều đổ mồ hôi, nhất là Đào Hoa còn đang nguyệt sự, cần tắm rửa sạch sẽ trước khi ngủ.
Trong nhà chỉ có một ấm nước nhỏ, đun được rất ít.
Đào Hoa định để nước cho Tần Phong dùng trước, lát nữa nàng sẽ nấu lại.
Nhưng Tần Phong không chịu, nhất quyết bảo nàng tắm trước.
Nàng đành nghe theo, tắm rửa rất cẩn thận, bởi vì nàng nhớ rõ — tối nay là đêm tân hôn.
Lúc nàng mở cửa đổ nước ra ngoài, Tần Phong đang đứng trước cửa canh chừng.
Lòng nàng chợt ấm áp, len lén liếc nhìn hắn một cái rồi nói nhỏ:
“Ta tắm xong rồi, ta vào phòng nghỉ trước.”
“Ừ.” – Hắn đáp đơn giản.
Nghĩ ngợi một chút, nàng lại bạo gan nói thêm:
“Ta… ta chờ huynh.”
Nói xong liền đỏ mặt, cúi đầu chạy vào phòng.
Tần Phong nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn ấy, khóe môi không kìm được mà cong lên.
Từ trước đến nay, trong nhà hắn… lần đầu tiên có người chờ hắn trở về.
Trong phòng.
Đào Hoa nằm vào phía trong giường, cuộn người trong chăn, chỉ chừa cái đầu nhỏ.
Nàng tròn mắt nhìn lên xà nhà, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Nếu làm theo những gì Tôn Tiểu Lan dặn thì… nàng không dám. Thật sự quá xấu hổ.
Nhưng Tiểu Lan cũng nói đúng, phu thê đêm động phòng là điều hiển nhiên. Nếu không viên phòng thì sao gọi là phu thê?
Đang rối rắm, Tần Phong đã đẩy cửa bước vào.
Đào Hoa lập tức đỏ bừng mặt, lí nhí hỏi:
Hạt Dẻ Nhỏ
“Huynh… huynh tắm xong rồi à? Không phải dùng nước lạnh chứ?”
“Ừ, ta quen rồi. Ngủ đi, mai phải dậy sớm lên núi xem bẫy.”
“Vậy… lên giường đi.”
Nàng nhắm mắt lại, nhưng rất nhanh đã cảm nhận được trên giường có thêm một người.
Nàng vốn thể hàn, cả người lạnh ngắt. Thế mà Tần Phong vừa nằm vào, chăn đệm liền ấm hẳn.
Nàng lại nhớ lời Tiểu Lan:
“Nam nhân thân nhiệt nóng lắm, nhất là chỗ đó. Đêm đầu tiên nam nhân sẽ chủ động, ngươi chỉ cần nằm im chờ là được.”
Vậy mà… nàng chờ mãi, đến khi mặt hết đỏ, tim không đập loạn nữa, người bên cạnh vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Nàng bắt đầu cuống.
Cùng giường chung gối mà hắn còn không động vào nàng, chẳng lẽ hắn… không muốn viên phòng?
Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, nàng sẽ lại trở thành trò cười mất!
Nghĩ thế, nàng c.ắ.n răng, liều mình đưa tay sờ thử… nhỏ Tần Phong.
Khổ nỗi chưa chạm đúng chỗ, lòng bàn tay còn đang run rẩy thì nàng nghiến răng:
“Hay là… đêm nay chúng ta viên phòng đi?”
Tần Phong sững người. Hắn không ngờ tiểu nương tử vốn luôn e lệ lại to gan đến thế.
Hắn vẫn đang cố kiềm chế.
Nhưng… một động tác nhỏ như vậy cũng đủ khiến hắn động tâm.
Tiếc rằng đêm nay không phải lúc.
Hắn khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra, khàn giọng nói:
“Chờ thêm ít hôm nữa đi. Ngủ thôi.”
Đào Hoa khẽ cứng người.
Nàng đã chủ động đến mức ấy, mà hắn vẫn từ chối…
Chẳng lẽ… hắn thật sự khinh thường nàng?