Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 41: Ta phải đi tìm Phu quân.



Đào Hoa vốn là người hiền hậu, bụng dạ chẳng hề sắt đá. Giờ đây, sau khi Phương thị rời đi, trong sân chỉ còn lại nàng và Mị nương đứng đối mặt, không khí bỗng trở nên lúng túng lạ thường.

Trầm mặc một hồi, Đào Hoa khẽ thở dài một tiếng, rồi chậm rãi nói:

“Thôi thì ngươi cứ vào nhà trước đã.”

Mị nương nghe vậy, mặt liền rạng rỡ như hoa nở mùa xuân, cảm kích nói:

“Đa tạ tiểu nương tử Tần gia đã thu nhận. Ta hứa, tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền hà cho hai người.”

Sắc mặt Đào Hoa vẫn có phần khó xử:

“Ngươi chưa cần vội cảm tạ. Ngươi cũng thấy đấy, nhà của ta thực chẳng rộng rãi gì, thật sự không tiện giữ khách lạ dài ngày. Nhưng một bữa cơm, chén nước thì ta vẫn có thể lo được. Còn về chuyện sau đó, ta phải bàn lại với phu quân nhà ta, hoặc thưa cùng thôn trưởng mới được.”

Mị nương nghe xong, nét cười trên mặt cũng dần nhạt đi, song vẫn gật đầu:

“Ta hiểu. Là do ta mạng khổ, vốn chẳng nơi nương tựa… chỉ mong không làm liên lụy đến người tốt như hai vị.”

Lời ấy khiến Đào Hoa nghe vào trong lòng có chút khó chịu, chẳng rõ nên đáp thế nào, đành im lặng bước nhanh vào trong.

Nàng đưa Mị nương vào bếp, rót cho nàng một bát nước ấm rồi nhìn ra ngoài trời – ánh dương đã gần tới đỉnh đầu – trong lòng cũng chẳng định làm thêm việc gì khác, bèn bắt tay nấu bữa trưa.

Thấy nàng chuẩn bị nhóm bếp, Mị nương liền xắn tay áo đòi giúp. Đào Hoa ngăn không được, đành để nàng lo việc nhóm lửa.

Tuy Mị nương miệng thì ngoan ngoãn, nhưng Đào Hoa trong lòng vẫn cảm thấy có điều gì bất ổn – nàng không tin hẳn vào cái vẻ ngoan hiền kia. Vì thế, dù không nói ra, nàng cũng ít mở lời.

Mị nương lại chủ động gợi chuyện:

“Tần nương tử, nếu ta nhớ không lầm thì trước kia hai người từng nói, nam nhân trong thôn đều ra ngoài làm việc, sớm đi tối về cả. Vậy tỷ định tới tối mới bàn chuyện ta ở lại với Tần huynh sao?”

Đào Hoa đáp lời bằng giọng thản nhiên:

“Không cần đợi đến tối đâu. Trưa nay ta sẽ mang cơm ra cho Tần Phong , lúc ấy gặp được chàng rồi sẽ nói.”

Mị nương ló nửa cái đầu ra khỏi bếp lửa, cười cười:

“Vậy… hay là ta đi cùng?”

Đào Hoa nhíu mày nhìn nàng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ngươi không phải bị trẹo chân sao? Đường đi xa lắm đấy.”

“À… đúng vậy. Vậy thì thôi, ta ở lại là được rồi.”

Đào Hoa không đáp thêm, tiếp tục lo việc nấu nướng.

Nàng hầm một nồi thịt thỏ, bên mép nồi còn dán thêm mấy lớp bánh bột mì – vừa có món chính, vừa có món mặn, tiết kiệm được công sức.

Chờ mọi thứ gần chín, Đào Hoa dặn:

Hạt Dẻ Nhỏ

“Ngươi ở lại trông bếp giùm ta, ta đi một lát sẽ quay lại.”

Mị nương lập tức gật đầu:

“Cứ yên tâm, ở đây đã có ta.”

Đào Hoa khẽ gật đầu, rồi nhanh chân quay vào phòng chính. Trong lòng nàng vẫn cảm thấy thấp thỏm, chẳng an lòng để Mị nương một mình trong nhà. Nghĩ ngợi giây lát, nàng bèn lấy hết bạc trong phòng, giấu vào người.

Chờ dọn xong, nàng múc một bát lớn mang theo cho Tần Phong, rồi cùng Mị nương dùng bữa. Mị nương ăn xong xung phong rửa bát, Đào Hoa cũng không từ chối, liền xách giỏ bước vội đi tìm Tần đại ca.

Nàng đi chừng hai khắc thì xa xa, trong sân, Mị nương đã lặng lẽ từ nhà bếp bước ra.

Nàng ta vốn định đường đường chính chính bước vào gian chính, nào ngờ cửa chính đã bị khóa.

Mị nương nghiến răng, chỉ đành vòng qua cửa sổ chui vào.

Vừa chui vào, nàng liếc mắt một vòng, cười khinh bỉ:

“Chỉ là một cái nhà rách nát, vậy mà cũng cẩn thận đến mức khóa lại?”

Ánh mắt nàng nhanh chóng dừng lại nơi góc nhà – một chiếc rương cũ kỹ.

Nàng lao đến mở nắp rương, lục tung một hồi cũng chỉ thấy toàn quần áo cũ.

Nhưng đến khi chạm tới đáy rương, đôi mắt nàng bỗng sáng rực lên…