Đi được một đoạn xa khỏi đám người nhiều chuyện trong thôn, phu thê Đào Hoa mới chậm rãi bước đi.
Đào Hoa ngước nhìn Tần Phong, đôi mắt long lanh đầy sùng bái:
Hạt Dẻ Nhỏ
“Phu quân, chàng ứng đối vừa rồi thật giỏi. Chỉ mấy câu ngắn gọn đã khiến bọn họ cứng họng. Còn thiếp, nghe người ta nói lời thị phi, chỉ muốn tức đến bể ngực.”
Tần Phong nhìn tiểu nương tử, khóe môi cong cong:
“Sau này theo ta học dần là được. Gặp chuyện thì phải trấn định trước đã, nếu không dễ bị kẻ khác dắt mũi, rơi vào bẫy người ta giăng sẵn. Khi tranh luận cũng không cần nhiều lời, chỉ cần nắm lấy trọng điểm, đ.â.m trúng một chỗ là đủ khiến người ta cứng họng.”
“Vâng!”
Đào Hoa siết c.h.ặ.t t.a.y phu quân, trong lòng đầy vững tâm.
Sau đó hai người tới nhà họ Tôn, thấy nãi nãi của Tiểu Lan chỉ bị bong gân nhẹ, không gì đáng ngại, liền yên tâm quay về.
Những ngày gần đây, Tần Phong bận việc đào bờ sông, chẳng mấy khi lên núi. Hôm nay vừa rảnh rỗi, hắn tính dọn lại mấy món đồ săn bắn. Nhưng vừa bước vào gian chứa đồ, thì thấy mọi thứ đã được sắp xếp ngăn nắp chỉnh tề.
Đào Hoa theo sau, vừa cười vừa nói:
“Trong nhà thiếp cũng nhàn rỗi, lại sắp đến Tết rồi, không dọn dẹp đâu có được? Ngày trước chàng sống sao mà sơ sài thế, đồ đạc gì cũng chất đống, cần tìm chắc tìm đến mùa quýt sang năm.”
Tần Phong nghe xong bật cười, bước tới ôm vai tiểu nương tử:
“thành thân rồi quả nhiên khác hẳn. Ngay cả gian nhà tranh này cũng có dáng dấp của một cái ‘nhà’.”
Đào Hoa nghe thế trong lòng ngọt lịm, ánh mắt tràn đầy ấm áp.
“Phu quân, vậy chiều nay chàng nghỉ ngơi một lát đi, bận rộn nhiều rồi.”
“Không được,” Tần Phong nắm nắm tay, cười nói, “Không động tay động chân thì ngứa ngáy trong người lắm.”
Hắn quay vào lấy ra một cái cuốc, hỏi:
“Nàng có muốn có một mảnh vườn rau không?”
“Muốn chứ!” Đào Hoa đôi mắt sáng rỡ, “Nhà nào trong thôn cũng có vườn rau, chúng ta cũng phải có một cái, sau này tự trồng mà ăn.”
“Vậy ta sẽ khai khẩn mảnh đất sau nhà. Mùa xuân tới, chúng ta gieo hạt.”
Nghĩ đến việc có vườn rau của riêng mình, Đào Hoa vô cùng phấn khởi:
“Thiếp đi cùng chàng nhé, trong gian chứa còn có cái cuốc nhỏ.”
“Không cần,” Tần Phong liếc mắt nhìn đôi tay trắng nõn của nàng, rồi kéo nàng ra sân sau, “Đào đất làm trầy tay, nàng chỉ cần nhặt đá là được.”
phu thê hai người mỗi người một việc, phối hợp ăn ý, làm việc mà như chơi. Chẳng mấy chốc trời đã ngả chiều.
Đào Hoa định gọi Tần Phong vào nghỉ ngơi, nhưng hắn bảo còn chút nữa là xong, nàng đành về nhà chuẩn bị cơm chiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hôm nay nấu món thỏ hầm măng. Ăn thịt thỏ suốt mấy ngày, Đào Hoa cũng thấy ngấy, nghĩ phu quân càng không thích. Nàng liền moi ra một miếng vải thưa cũ, cắt thành dạng trùm rổ, tính mai đem ra suối bắt cá đổi món.
Lúc mùi cơm cháy thơm nức tỏa ra, Tần Phong cũng vác cuốc về tới.
Đào Hoa thấy hắn tay áo vẫn xắn cao, vội chạy tới, đưa áo ấm choàng lên:
“Chàng không lạnh sao? Mùa này mà cứ như thế, chẳng sợ cảm lạnh à?”
Nàng vừa kéo hắn vào rửa tay, vừa lẩm bẩm trách yêu.
Tần Phong chợt nắm lấy đôi tay đang thò vào chậu nước, cúi đầu ghé bên tai nàng thì thầm:
“Ta cả ngày đều đầy sinh lực, nhất là hôm nay, cả người đều căng tràn sức mạnh.”
Đào Hoa nghe vậy, chỉ cười khúc khích, không mấy để tâm:
“Còn không phải sao, nhìn thân hình to như vậy, thịt thỏ mà không bị chàng ăn hết mới là lạ.”
Nhưng… đêm ấy, nàng mới thực sự hiểu ý “cả người là sức mạnh” của phu quân mình.
Khi nàng bị hắn đè xuống dưới chăn, Tần Phong ghé sát, giọng khàn khàn nóng bỏng:
“Thật ra hôm nay ta có chút giận.”
Đào Hoa c.ắ.n môi, không để tiếng thở gấp bật ra:
“Ưm… vì sao giận?”
Tần Phong vừa dồn lực, vừa trầm giọng:
“Vì nàng không tin ta, lại đi nghe lời nữ nhân kia.”
“Ư… không… không phải mà, phu quân… nàng ta nói như thật, thiếp chỉ… chỉ là nhất thời hồ đồ…”
“Thật sao?” Hắn giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng, giơ lên cao áp sát vào đầu nàng, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng:
“Còn điều gì nàng chưa nói ta biết nữa?”
“Không… không có đâu…”
“Lừa ta? Không dám nhìn ta, còn dám nói không có?”
Hắn cúi xuống sâu hơn…
“Thế nàng ta còn nói gì nữa hử?”