Giọng Đào Hoa khẽ run, như cánh hoa rung trong gió:
“Nàng… nàng còn nói… chàng căn bản không thật lòng thương ta, chỉ xem ta như ấm giường, để thỏa d.ụ.c vọng, truyền tông nối dõi mà thôi…”
Tần Phong chậm rãi hỏi, ánh mắt sâu thẳm:
“Vậy… nàng có tin không?”
Đào Hoa vội lắc đầu:
“Không… thiếp không tin. Phu quân đối với thiếp ôn nhu thế kia, làm sao lại là người như nàng ta nói.”
Tần Phong khẽ cười, cúi đầu thì thầm bên tai nàng:
“Nhưng nàng đã do dự, phải không? Như vậy… có đáng bị phạt không?”
Đào Hoa rụt rè hỏi:
“Phu quân muốn… phạt thế nào?”
Giọng hắn trầm thấp mà nóng bỏng:
“Ta muốn để nàng hiểu rõ, cái gì mới gọi là ‘thỏa d.ụ.c vọng’. Để nàng biết, ta thương nàng đến nhường nào, tiểu ngốc tử của ta.”
Sau đó, Tần Phong như trận cuồng phong bão táp, cuốn lấy tiểu nương tử.
Đào Hoa bị hắn dày vò đến mềm nhũn, chẳng còn chút khí lực, chỉ biết nằm xoãi trên giường, mơ hồ chẳng buồn cử động.
Tần Phong cả người đẫm mồ hôi, vốn định cúi xuống hôn nàng một cái an ủi, chẳng ngờ tiểu nương tử lại quay lưng về phía hắn, khẽ “hừ” một tiếng, giọng mềm như bông, lộ vẻ ấm ức:
“Không ngờ… phu quân chàng lại xấu như vậy…”
Tần Phong nhướn mày:
“Giờ nàng thấy ta xấu, thế lúc đầu nhìn ta là người thế nào? Thành thật chất phác sao?”
Đào Hoa lại “hừ” một tiếng, giọng khẽ mềm như nước:
“Lúc mới gặp, chàng cứ cau mày, mặt lạnh tanh, rõ ràng trông chẳng tốt lành gì, càng không giống người chất phác.”
Tần Phong bật cười:
“Hóa ra nàng từ sớm đã nhìn thấu ta rồi.”
Hắn vừa nói vừa giơ tay kéo nàng quay lại:
“Sao lại không chịu nhìn ta nói chuyện hử?”
Đào Hoa vùng vằng:
“Bởi vì… ta chán ghét chàng!”
Tần Phong cười to hơn:
“Ta biết nàng đang nói ngược.”
“Không hề! Thiếp… không thèm nói chuyện với chàng nữa!”
“Được thôi, nằm đó đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Phong cúi đầu nhìn gáy nàng, nhẹ nhàng giúp nàng gỡ mớ tóc rối sau lưng, rồi vén chăn đứng dậy mặc y phục.
Nghe thấy tiếng động, Đào Hoa lập tức xoay người lại, tròn mắt hỏi:
“Chàng đi đâu thế?”
Tần Phong cười khẽ:
“Nàng chẳng phải nói không muốn nói chuyện với ta sao?”
Đào Hoa cãi lại ngay:
Hạt Dẻ Nhỏ
“Đó là lúc nãy, giờ khác rồi. Chàng đi đâu vậy? Chẳng lẽ giận thiếp sao? Sao lại vừa xấu xa vừa nhỏ mọn thế chứ?”
Tần Phong bật cười:
“Ngốc tử, ta đi lấy nước ấm về lau người cho nàng.”
“Ồ…”
Đào Hoa nhớ lại cảm giác dính dấp khó chịu, liếc nhìn hắn một cái, rồi thẹn thùng quay đi:
“Đều tại chàng! Mau đi đi, mau về đó!”
Tần Phong thấy nàng mặt đỏ như đào, mắt sáng rỡ như thu thủy, không nhịn được cúi xuống hôn lên má nàng một cái:
“Xem ra làm chuyện xấu cũng phải trả giá… Đào Hoa của ta giờ biết sai bảo phu quân rồi đấy.”
“Chàng còn không đi!”
Đào Hoa đưa tay đẩy hắn một cái, mềm mại như mèo nhỏ:
“Đi sớm rồi về sớm, đừng để lạnh, chàng mặc ít như vậy!”
“Ta không lạnh! Giờ người nóng bừng đây này… Nếu không phải nàng yếu đuối, ta còn muốn… làm thêm một trận nữa.”
Tần Phong vừa dịu dàng, vừa phóng khoáng, khiến lòng Đào Hoa ngọt như mật ong.
Tối hôm ấy, phu thê son trải qua một đêm vui vẻ, tình ý miên man.
Sáng hôm sau, Tần Phong như thường ra ngoài làm việc, còn Đào Hoa thì xách giỏ ra bờ sông.
Nàng mang theo hai miếng da thịt cũ và chút xương thừa của bữa tối qua, định ra sông đặt bẫy bắt cá.
Chẳng biết đâu mới là chỗ tốt, nàng tùy tiện chọn một đoạn nước sâu, thả giỏ tre có phủ lưới xuống.
Làm xong, nàng ngồi ở mép nước giặt y phục. Hôm nay nhiều đồ, vừa vặn gặp được Tiểu Lan, hai người vừa giặt vừa chuyện trò, tốn đến gần một canh giờ mới xong.
Giặt xong, Đào Hoa định ra sông vớt giỏ cá, Tiểu Lan cũng lon ton theo sau.
Trên đường, Tiểu Lan cười nói:
“Với vận may của ngươi, chắc chắn một hồi sẽ đầy giỏ cá cho xem!”