Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 49: Nương tử, đừng đi một mình nữa…”



Đào Hoa tuy trong lòng tràn ngập chờ mong, nhưng vẫn dè dặt:

“Cái này cũng chưa dám chắc… lỡ như chẳng bắt được con nào thì sao?”

Tiểu Lan vỗ vai nàng:

“Sao có thể? Ngươi rõ ràng bỏ thịt vào giỏ, cá dưới sông này chắc cũng nhịn mặn lâu rồi. Có mùi thịt không lao đến thì chẳng phải cá ngốc à?”

Nói chuyện một lúc đã tới đoạn sông đặt bẫy.

Hôm qua Đào Hoa dùng dây buộc giỏ tre vào một tảng đá to, giờ chỉ cần kéo dây lên là được.

Tiểu Lan đã nóng lòng tháo nút dây:

“Được rồi, mau kéo lên coi nào!”

Đào Hoa “ừ” một tiếng, bắt đầu kéo dây. Nhưng giỏ tre lại nhẹ tênh, khiến cả hai nhíu mày.

“Sao vậy, cảm giác nhẹ quá, chẳng giống có cá.” Tiểu Lan lẩm bẩm.

“Phải đó,” Đào Hoa gật đầu, “ta kéo mà chẳng dùng mấy sức.”

Chưa dứt lời thì nàng bỗng kêu lên:

“Ui! Có rồi, có rồi! Đột nhiên nặng trĩu!”

Giỏ tre vừa nhô lên khỏi mặt nước, Đào Hoa phải dùng cả hai tay mới nâng nổi. Tiểu Lan cũng phụ một tay:

“Nặng thiệt đó! Đào Hoa, tỷ trúng lớn rồi!”

Hai người hì hụi kéo giỏ lên bờ, lớp vải bố phủ trên giỏ nhấp nhô, nhìn như đầy cá.

Vừa vén vải lên thì cả hai đồng loạt hô:

“Trời ơi!”

Cả giỏ đầy ắp cá, cá còn nhảy cả ra ngoài.

Phần lớn là cá trắng thân dài chừng chiếc đũa, rộng hai ngón tay, ngoài ra còn có vài con cá rô, cá trắm to bản. Giỏ như đặt trúng ổ cá!

Tiểu Lan ngạc nhiên không thôi:

“Không ngờ ngươi đặt đúng ổ cá rồi! Mau mau phủ lại, cá nhảy mất bây giờ!”

Đào Hoa mừng rỡ:

“Cá nhiều quá, ta chia cho ngươi một ít nhé.”

Đào Hoa rộng rãi, muốn chia một nửa, nhưng Tiểu Lan xua tay:

“Ta chỉ lấy chút đủ nấu một đĩa thôi, không thể tham.”

Hai người xách giỏ về, dọc đường gặp mấy người trong thôn. Ai nấy thấy Đào Hoa bắt được cả giỏ cá đều trầm trồ khen ngợi, kéo nàng hỏi han đủ chuyện.

Thành ra khi nàng về nhà nấu cơm thì cũng trễ hơn thường lệ.

Nàng vội nấu xong, chẳng kịp ăn, liền xách cơm ra bờ sông mang đến cho Tần Phong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tần Phong vừa ăn vừa ngạc nhiên:

“Cá từ đâu ra vậy? Nhìn con nào con nấy to khỏe, thịt lại thơm.”

Đào Hoa hí hửng khoe:

“Thiếp tự mình đặt bẫy bắt đó, có giỏi không?”

Hạt Dẻ Nhỏ

Tần Phong gật đầu:

“Giỏi lắm. Nhưng…”

Hắn đặt đũa xuống, giọng trầm hẳn:

“Cá dài như vầy, trong mương nhỏ chắc chắn không có, nàng đi sông lớn phải không?”

“Phải đó, mương nhỏ có gì đâu.”

Đào Hoa vẫn vô tư đáp.

Sắc mặt Tần Phong sa sầm:

“Sau này đừng đi nữa, nhất là một mình. Mùa này nước lạnh, nếu trượt chân rơi xuống thì làm sao? Nếu muốn ăn cá, ta sẽ nghĩ cách.”

Đào Hoa thấy hắn nghiêm giọng thì ngoan ngoãn cúi đầu lí nhí:

“Thiếp chỉ muốn đổi món cho chàng tẩm bổ một chút thôi, chàng ngày nào cũng làm việc nặng nhọc…”

Tần Phong nghe thế thì trong lòng ấm áp. Hắn đưa tay xoa đầu nàng, nhẹ giọng dỗ dành:

“Ra là tiểu Hoa của ta đang thương ta… Nhưng ta càng không muốn thấy nàng mạo hiểm. Hứa với ta, lần sau không được đi một mình nữa, được chứ?”

“Dạ…”

Đào Hoa nhìn phu quân, lòng vừa ngọt ngào vừa ấm áp.

“Nào, ăn nhiều một chút, còn có canh cá rô nữa đó!”

Đào Hoa như hiến bảo, cẩn thận mở nắp vò gốm lấy muôi múc canh. Không ngờ tay nàng trượt một cái, chiếc muôi bằng sành rơi xuống đất, vỡ tan tành.

“A! Đây là cái muôi to duy nhất trong nhà…”

Nàng vừa đau lòng vừa luống cuống, cúi người nhặt mảnh vỡ.

Một mảnh vỡ trông không sắc lắm, vậy mà mới chạm nhẹ đã rạch rách đầu ngón tay. Máu tươi lập tức trào ra.

Kỳ lạ là Đào Hoa chẳng thấy đau, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác bất an.

Tựa như… sắp có chuyện gì đó chẳng lành sắp xảy ra…