Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 55: Nhất định phải nói thật.



“Mị Nương?!” – Đào Hoa mở to mắt kinh ngạc –

“Nàng… nàng c.h.ế.t rồi sao?!”

Phùng Chủ bộ thấy nàng phản ứng như vậy, liền chau mày:

“Xem ra quả thực ngươi quen biết nữ tử ấy?”

“Dạ… đúng vậy. Tiểu nữ và Tần Phong từng cho nàng ta tá túc một đêm.”

Phùng đại nhân nhíu mày sâu hơn:

“Việc này là sao? Ngươi nói rõ từ đầu cho ta nghe.”

Đào Hoa gật đầu, liền đem mọi chuyện kể rành mạch từ đầu đến cuối—từ mối hiềm khích giữa nàng và tên lưu manh Lý Quý, đến việc hôm ấy hắn dám khiêng kiệu đỏ đến cửa đòi cưới nàng, Tần Phong tức giận ra tay dạy dỗ. Sau đó Mị Nương lấy cớ trẹo chân để ở lại, rồi tìm cách ly gián phu thê nàng.

Nói đoạn, nàng hạ giọng, thêm vào một câu:

“Tiểu nữ còn nghe nói vị Trần bổ đầu trong nha môn là cậu của Lý Quý. Tên Lý Quý ấy hành xử phách lối, không chừng đã ở sau lưng đại nhân ấy đặt điều, khiến phu quân nhà tiểu nữ bị liên lụy.”

Dẫu có nỗi nghi hoặc trong lòng, song không có chứng cứ, Đào Hoa cũng chẳng dám nói quá lời, chỉ thận trọng bày tỏ mối lo.

Phùng Chủ bộ nghe xong khẽ gật đầu, đáp:

“Chuyện này ngươi không cần quá lo. Việc tra án là của bổ đầu, còn phán quyết có tội hay không, vẫn là do tri huyện đại nhân định đoạt.”

“Tri huyện đại nhân không có trong phủ sao?”

“Không. Hôm qua nhận được thiếp mời từ huyện bên cạnh, đại nhân đã xuất hành đi dự yến, phải đợi đến mồng hai mới về được.”

“Mồng hai? Nhưng nay là trừ tịch rồi, mai đã là đầu năm… Vậy chẳng phải Tần đại ca sẽ phải ở trong lao cả Tết sao?”

Phùng đại nhân cười trấn an:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ngươi cứ yên tâm. Vị đại nhân đương nhiệm này mới nhậm chức năm nay, tính tình nghiêm cẩn, luôn lấy dân làm trọng.

Hơn nữa, t.h.i t.h.ể của Mị Nương hiện vẫn còn để tại nhà môn, đại nhân sao có thể để lâu đến mức hôi thối mục nát? Ắt hẳn sẽ sớm thẩm xét rõ ràng vụ án này thôi.”

Đào Hoa nghe vậy mới nhẹ nhõm phần nào, liền chắp tay:

“Tạ ơn đại nhân. Vậy… tiểu nữ có thể hỏi, rốt cuộc Mị Nương c.h.ế.t thế nào?”

Phùng Chủ bộ chau mày:

“Sáng nay ta thấy Lý Quý dẫn người khiêng t.h.i t.h.ể nàng ta đến phủ gõ trống kêu oan, nói là bị người đ.á.n.h c.h.ế.t.

Do tri huyện đại nhân không có mặt, nên việc này được giao cho huyện thừa xử lý tạm thời. Lý Quý khăng khăng nói người đ.á.n.h c.h.ế.t nàng ta chính là Tần Phong.”

“Nhưng phu quân nhà tiểu nữ rõ ràng mấy hôm nay vẫn ở nhà đào nương, đâu có đi đâu?!”

“Chuyện này ta cũng cảm thấy khó hiểu. Bởi vậy ta mới muốn hỏi rõ. Đào tiểu nương tử, ta sẽ hỏi vài câu, ngươi nhất định phải thành thực trả lời.”

“Vâng, xin đại nhân cứ hỏi, tiểu nữ tuyệt chẳng dám nói dối nửa lời.”

“Tốt. Vậy hôm Lý Quý mang kiệu cưới đến tìm ngươi là ngày nào? Khi ấy ngoài việc đ.á.n.h Lý Quý, Tần huynh có từng ra tay với Mị Nương chăng?”

“Hôm đó là ngày hai mươi bảy tháng Chạp. Tần đại ca chỉ dạy cho Lý Quý một trận, tuyệt không hề động đến Mị Nương.

Khi ấy có rất nhiều dân làng chứng kiến, ai cũng có thể làm chứng. Chàng chỉ vì muốn bảo vệ tiểu nữ, vì tên kia quá lỗ mãng, trước mặt phu quân người ta mà dám mưu đồ cướp thê tử người ta, có ai chịu nổi chứ?”

“Có người làm chứng là tốt. Vậy sau đó thì sao? Ngươi nói Mị Nương lấy cớ trẹo chân để lưu lại trong nhà, rồi tìm cách ly gián phu thê ngươi. Vậy có xảy ra xô xát gì chăng?”

“Chuyện ấy là ngày hôm sau, hai mươi tám tháng Chạp…”

 

Hạt Dẻ Nhỏ