Từ sau khi gả vào Tần gia, Đào Hoa càng ngày càng quen với việc ngủ nướng.
Không những chẳng ai trách nàng, mà mỗi sớm thức dậy còn có sẵn bữa sáng nóng hổi chờ sẵn.
Hôm nay cũng thế. Đào Hoa ngủ một mạch đến khi phu quân tới gọi mới chịu mở mắt.
Thấy ngoài song cửa ánh dương chiếu rọi, nàng lập tức ôm lấy tay Tần Phong làm nũng:
“phu quân, thiếp dậy trễ thế này… chàng có chê thiếp lười biếng không đó?”
Tần Phong cúi đầu liếc nhìn nương tử nhỏ, khẽ nâng tay chọt nhẹ vào chóp mũi nàng, giọng bình đạm:
“Trong nhà chẳng có việc gì gấp, nàng muốn ngủ đến bao giờ thì cứ việc.
Ngủ cho đủ, dưỡng thân thể cho tốt mới là điều quan trọng.”
Đào Hoa chớp chớp mắt, khẽ bĩu môi:
“Thiếp có bệnh hoạn gì đâu, thân thể thiếp tốt lắm mà.”
Tần Phong nhếch môi cười:
“Ừm, đúng là nàng khoẻ.
Nhưng mà cứ bị dỗ nhẹ một trận là chân lại nhũn ra, chẳng còn chút sức lực nào cả.”
Đào Hoa sửng sốt, sau đó mặt đỏ bừng lên, vội phản bác:
“Cái đó… là chuyện bình thường mà.
Đâu phải do thân thể không tốt!
Chàng chẳng phải đang chọc ghẹo thiếp đấy chứ?”
Tần Phong bật cười:
“Ta có từng lừa nàng khi nào chưa?
Thôi được rồi, mau dậy ăn cơm đi. Hôm nay có chải tóc không, hay để ta giúp?”
Đào Hoa đã mặc xong áo, đang vén tóc ra khỏi cổ áo thì lập tức lườm phu quân:
“Không cần đâu. Hôm trước chàng chải tệ quá, lỏng lẻo cả ngày, chẳng ra dáng gì hết!”
Tần Phong cười khẽ:
“Là ta cố tình đó.”
“A? Sao chàng lại cố tình?” – Đào Hoa tròn mắt, tức giận vỗ đùi.
Tần Phong nghiêng đầu, mắt đầy ý vị:
“Tóc nàng đen bóng, ta rất thích khi nhìn nó xõa dài trên lưng.
Đặc biệt lúc ta chạm vào người nàng, chỉ cần động một chút, tóc liền trượt xuống như lụa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng có biết da nàng trắng đến nhường nào, làm người ta vừa nhìn đã thấy yêu?”
Đào Hoa ngượng chín mặt, giơ tay đập nhẹ lên vai hắn:
“phu quân… sao ngay cả chuyện chải tóc chàng cũng suy nghĩ nhiều thế chứ!”
Hạt Dẻ Nhỏ
Tần Phong nghiêng đầu, thấp giọng thì thầm:
“Nàng là thê tử của ta, được gần gũi nàng…
có lúc ta thật sự chẳng khống chế được chính mình.
Vậy… hôm nay vẫn để ta chải tóc cho nhé?”
Vừa nói, hắn vừa nhìn nàng chăm chú, tưởng tượng cảnh nàng quay lưng lại, mái tóc đen như mực buông xõa trước mắt.
Đào Hoa thấy hắn càng lúc càng quá đáng, mới vừa tỉnh dậy đã bày trò, nàng trề môi:
“Thiếp còn chưa rửa mặt đấy!
Thôi, để thiếp tự làm, chàng đưa trâm cài đây cho thiếp!”
Tần Phong nhướng mày:
“Giờ luôn? Không cần soi gương à?”
“Không cần, thiếp búi đơn giản, chẳng cần gương đâu. Mau đưa đây!”
“Được rồi, nàng nói sao thì vậy.” – Tần Phong khẽ cười, tiện tay cầm trâm bạc trên bàn đưa tới.
Lúc với tay lấy trâm, hắn vô tình nhìn thấy hai viên đá nhỏ mà hắn đặt ở đó tối qua, liền hỏi:
“À, suýt quên… mấy viên đá này ở đâu ra vậy?
Tối qua nàng cứ nắm chặt trong tay không buông lấy một khắc.”
Đào Hoa bước tới liếc nhìn, cười tủm tỉm:
“A, là lúc ngâm suối thì đá chạm vào chân, thiếp nhặt lên xem thì thấy nó cũng xinh xinh, nên tiện tay mang về.
Nhưng đem về rồi cũng không biết để làm gì, chắc cứ để đó thôi.
Chờ khi nào nhà mình xây xong, sẽ làm riêng một phòng nhỏ để đặt mấy món đồ nho nhỏ dễ thương như vậy!”
Vừa nói, nàng vừa búi tóc gọn gàng, không đợi Tần Phong dứt lời đã xỏ giày bước ra ngoài sân.
Chưa kịp rửa mặt xong, bên ngoài đã có người gọi lớn:
“Đào Hoa? Đào Hoa, có ở nhà không?”