Hôm ấy tiết trời trong sáng, ánh dương ấm áp phủ khắp núi đồi. Tần Phong vừa tảng sáng đã lên núi.
Hắn xưa nay tay nghề săn b.ắ.n không tệ, lần này lên núi chặt trúc, cũng tiện tay mang về ít mồi rừng.
Hạt Dẻ Nhỏ
Đào Hoa thì lững thững theo sau, tay xách giỏ tre, mải miết hái cỏ dại dọc đường núi. Nàng gom được khá nhiều, đợi khi mang về sân phơi khô sương mới đem cho thỏ ăn.
Vốn dĩ nàng chưa từng nuôi thỏ, chỉ biết nuôi gà, nuôi heo. Nhưng phu quân nhà nàng lại thông tuệ đa tài, nói cho nàng nghe:
“Thỏ không thể ăn cỏ còn đọng sương, nếu ăn vào dễ bị đau bụng, thậm chí tiêu chảy mà c.h.ế.t.”
Nghĩ tới đây, Đào Hoa nhìn Tần Phong mà đôi mắt rực rỡ như ánh sao.
“Phu quân, chàng sao lại biết nhiều chuyện đến thế? Chẳng lẽ trước kia chàng từng nuôi thỏ rồi?”
Tần Phong đang cúi đầu bổ trúc, không ngẩng mặt lên, chỉ vừa làm việc vừa nhàn nhạt đáp:
“Không hề. Chỉ là đi nhiều, gặp người nhiều, nên chuyện biết đến cũng lắm phần hơn người.”
Đào Hoa lập tức hứng thú, ngồi xịch lại gần, vừa kê ghế con ngồi cạnh hắn vừa thủ thỉ:
“Vậy chàng đã từng đi những đâu rồi? Có phải nơi nào cũng giống thôn ta không? Thiếp đây, xa nhất cũng chỉ từng tới huyện nha ở trấn Bình An – còn là vì vụ án mạng kia nữa.”
Tần Phong cảm nhận được ánh mắt đầy tò mò của nương tử, bèn dừng tay, ngẩng đầu nhìn nàng, rồi trầm giọng nói:
“Chúng ta hiện đang sống tại Bình An huyện, thuộc về đất Ninh Châu phương Nam. Phía Nam phần lớn núi non, phong tục tuy tương tự nhưng cũng có phần dị biệt từng nơi. Còn phương Bắc thì lại khác hẳn, từ khí hậu đến đất đai, từ y phục tới lối ăn ở.”
“Vậy ư?” – Đào Hoa ghé sát, chống cằm, mắt long lanh – “Người phương Bắc ăn gì? Có phải cũng là cơm như chúng ta không?”
“Không, họ ăn bột là chính, như bánh bao, mì sợi.”
“Ơ, chúng ta cũng ăn bánh bao mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nhưng nàng ăn ba bữa liền chỉ toàn bánh bao mà không ngán được không?”
“Không được rồi, thiếp vẫn thích cơm hơn.” – Đào Hoa lè lưỡi – “Vậy phu quân, chàng từng sống ở phương Bắc à?”
“Có ở một thời gian. Nhưng nơi ở lâu hơn chính là Tây Bắc.”
“Là chốn thảo nguyên bao la chàng từng nhắc đó sao? Ở đó vui không?”
Vừa nhắc đến, sắc mặt Tần Phong bỗng trầm xuống, đáy mắt lặng lẽ hiện lên ánh sáng m.ô.n.g lung.
Hắn chậm rãi kể:
“Ừ, nơi ấy rộng lớn lắm, trời cao đất rộng, cưỡi ngựa đuổi thú cùng huynh đệ kết giao, ngựa phi như gió cuốn, có khi cỏ mọc cao ngang nửa người. Gió nổi lên, lưỡi cỏ sắc như lưỡi dao.
Buổi tối đốt củi lớn, ngồi quây quanh mà nướng thịt, có khi là nguyên một con dê, bên ngoài vàng ươm, mỡ chảy tí tách, rắc ít muối cùng gia vị là ăn được. Lúc mới đến thì ăn chẳng quen, nhưng uống vài ngụm rượu mạnh rồi cũng thành quen.
Nhưng điều ta nhớ nhất… vẫn là bầu trời nơi ấy.
Mặt trời sáng sớm thì cam rực rỡ, khi hoàng hôn lại đỏ như son phấn. Còn ban đêm… sao giăng đầy trời, trải khắp thiên không, lấp lánh như ngọc.
Bất kể dưới đất có tranh chấp ra sao, có bao nhiêu người đổ m.á.u hay ngã xuống, thì ngày mai, mặt trời vẫn sẽ mọc. Trăng vẫn khuyết rồi lại tròn. Vạn vật vẫn yên bình như thuở nào…”
Tần Phong nói đến đây thì dừng lại. Giọng trầm thấp, ánh mắt như vương khói bụi năm xưa, chẳng rõ là đau thương hay luyến tiếc.
Đào Hoa ngồi bên cạnh nghe đến ngẩn người, trong lòng trào dâng nỗi ngưỡng mộ. Nàng mường tượng ra phương trời xa xôi có cỏ cao gió lớn, có bầy ngựa hoang và ánh sao dày đặc như mộng ảo…
Cũng không khỏi ngơ ngẩn thầm nghĩ: “Phu quân của ta… rốt cuộc từng trải qua bao điều?”