Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 89: Nương tử sắp phát tài rồi đấy.



Lần đầu tiên, Đào Hoa thấy trong ánh mắt phu quân hiện ra một nét u buồn khó diễn tả. Dường như có hoài niệm, lại có bất cam. Cảm giác ấy khiến lòng nàng bồn chồn không yên.

Tần Phong khi ấy như không còn là phu quân của nàng, mà là một người của thế giới xa xăm nào đó.

Nàng thấp giọng gọi:

“Phu quân… chàng đang hoài niệm quá khứ sao?”

Nàng lại thì thầm, như tự trách:

“Sớm biết thế, thiếp đã chẳng hỏi gì nữa rồi…”

Dù âm thanh mơ hồ, nhưng Tần Phong vẫn nghe rõ. Hắn bừng tỉnh khỏi hồi ức, nghiêng người nhìn nàng, trong giọng nói mang theo ý cười dịu dàng:

“Ngốc tử, chẳng phải ta từng hứa với nàng rồi sao? Ta sẽ không đi đâu cả, sẽ ở lại cùng nàng dựng nên một gia đình tốt đẹp. Nhưng nghe xong những lời ta kể, trong lòng nàng có động tâm không? Nếu có, đợi khi tay ta dư dả, ta dẫn nàng đi ngao du sơn thủy, được chăng?”

Đào Hoa chớp chớp đôi mắt sáng:

“Bao giờ mới dư dả được? Nhà mới còn chưa xây xong nữa mà. Hơn nữa chúng ta đâu thể chỉ dựa vào săn b.ắ.n mãi, sau này còn phải canh tác, trông nom ruộng vườn, rồi còn con cái… lúc đó còn có thời gian đâu mà đi nữa?”

Tần Phong khẽ cười:

“Vậy thì đi gần thôi, không cần phải xa. Làm ruộng là việc xem trời mà sống, chẳng thể bận rộn quanh năm. Chỉ cần nàng muốn, ta sẽ đưa nàng đi.”

Đào Hoa cười khúc khích, thân mật dụi đầu vào lòng phu quân:

“Nương tử nào mà chẳng muốn thấy chân trời rộng mở. Vậy chàng nhớ kỹ đó, đừng có dối thiếp nghe chưa. Nhưng mà, bị chàng dỗ ngọt như vầy, thiếp cũng thấy vui rồi.”

Tần Phong giơ tay định xoa đầu nàng, nhưng nghĩ tay mình còn bẩn liền khựng lại. Nào ngờ Đào Hoa thấy thế lại chủ động nắm lấy tay hắn, áp vào má mình, mắt long lanh như ánh sao trong đêm:

“Phu quân, chàng dỗ thiếp cũng được, nhưng một khi đã dỗ thì phải dỗ trọn đời đó nhé.”

Tần Phong nhìn nương tử dịu dàng của mình, ánh mắt hóa thành suối ấm, từ tốn đáp:

“Những lời ta hứa, nhất định sẽ làm được. Nàng cũng phải tin tưởng ta cả đời.”

“Dĩ nhiên rồi!” – Đào Hoa tươi cười, kiễng chân hôn nhẹ lên cằm hắn – “Thiếp đi cho thỏ ăn cỏ đây, phu quân nhớ làm xong chuồng thỏ sớm một chút nha!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chiều hôm đó, Tần Phong đã làm xong một cái chuồng thỏ chắc chắn, đặt sát bên phòng chứa củi.

Đào Hoa đem mẹ thỏ cùng mấy nắm cỏ khô thả vào chuồng. Mẹ thỏ mới đầu còn rụt rè nép vào góc, nhưng chẳng bao lâu đã quen người, mỗi lần nàng lại gần đều rón rén bước ra ăn cỏ.

Tần Phong còn kể nàng nghe, rằng:

“Thỏ một năm có thể sinh bảy tám lứa. Nếu bắt được thêm vài con nữa, về sau khỏi cần vào rừng, nuôi như gà vịt trong sân là được.”

Đào Hoa nghe xong thích lắm. Nào ngờ mới chưa đến hai ngày, mẹ thỏ đã sinh hẳn tám con thỏ nhỏ, lông trắng nõn mềm như bông, khiến nàng yêu không rời mắt.

Từ đó mỗi sáng, việc đầu tiên nàng làm là chạy ra chuồng thỏ xem từng con có đủ ăn ngủ hay không.

Hôm ấy, vừa lúc nàng đang rải cỏ khô thì có tiếng gọi từ bên ngoài.

“Đào Hoa! Quả nhiên là ở đây rồi!”

Nàng ngoảnh đầu lại, thấy Tôn Tiểu Lan – bằng hữu chí thân – đang cười tươi tiến lại gần.

“Vừa nãy trên đường tới đây, ta gặp phu quân nhà ngươi. Hắn bảo ngươi đang cho thỏ ăn, ta còn tưởng mình nghe nhầm! Không ngờ thật sự có cả một ổ thỏ luôn! Ngươi kiếm đâu ra đám nhỏ này thế?”

Đào Hoa vội vàng phủi tay, đáp lời:

“Là phu quân ta bắt được trên núi một con thỏ cái, lúc ấy nó đang mang thai. Ta giữ lại nuôi trong nhà, ai ngờ mới có mấy hôm mà đã sinh tận tám con! Ta tính nuôi tụi nó lớn rồi mang ra chợ bán kiếm bạc.”

Hạt Dẻ Nhỏ

Tôn Tiểu Lan gật gù:

“Chủ ý này không tồi. Nhưng Đào Hoa, ta tới đây là có chuyện vui muốn nói—”

Nàng dí sát lại, cười tươi rói:

“Ngươi biết không? Có khi sắp tới… ngươi phát tài to rồi đó!”