“Gì cơ?” – Đào Hoa nghe mà ngẩn người, mắt tròn xoe – “Ta phát tài á? Làm gì có chuyện ấy! Gần đây ta có ra cửa đâu, chỉ quanh quẩn trong sân nhà, thế mà cũng phát tài được sao?”
Tôn Tiểu Lan càng nghe càng kích động, kéo tay nàng cười hớn hở:
“Phải rồi! Đi, vào trong phòng ta kể kỹ cho. Việc này tốt nhất đừng để người ngoài nghe được.”
Đào Hoa buồn cười đáp:
“Ta thì có hàng xóm nào đâu, lại chẳng có ai lảng vảng quanh đây mà nghe trộm.”
Hạt Dẻ Nhỏ
Nói vậy nhưng nàng vẫn đi rửa tay, rồi thân thiết khoác tay muội muội tốt cùng bước vào nhà.
Vừa vào tới nơi, Đào Hoa ngồi xuống, hứng thú hỏi:
“Mau nói đi, rốt cuộc là chuyện gì thế?”
Tôn Tiểu Lan hai mắt long lanh, giọng đầy hưng phấn:
“Ngươi còn nhớ hai hòn đá một trắng một xanh mà ta lấy từ chỗ ngươi hôm trước không?”
“Nhớ chứ, sao vậy?”
“Là bảo vật đó! Đào hoa à, ngươi sắp phát tài to rồi!”
Nàng hạ giọng kể tiếp:
“Ngũ tỷ và tỷ phu của ta hôm mùng hai Tết vì việc trong nhà nên không về, hôm nay mới trở lại nương gia. Tỷ phu ta lần này còn dẫn theo một người khách, vốn là bằng hữu trên trấn, tới thăm bà con ở thôn bên. Ai ngờ tới nơi thì nhà người ta không có ai ở nhà, thế là tỷ phu ta mời hắn sang nhà ta ăn tạm bữa cơm.
Mà ngươi biết không, vừa bước vào, ánh mắt người đó liền rơi ngay lên hai viên đá mà ta để trong hũ nước. Hắn nhìn kỹ một hồi rồi nói… đoán xem?”
“Không lẽ… là ngọc?” – Đào Hoa ngây người.
Tôn Tiểu Lan gật đầu như giã tỏi:
“Đúng rồi! Hắn bảo đấy là hai viên ngọc thạch, tuy không to lắm nhưng là ngọc thật, có giá trị lắm đó! Hắn còn hỏi ta có muốn bán không, ta liền lắc đầu ngay, nói là của bằng hữu ta cho, phải hỏi ý người trước đã. Rồi ta chạy qua đây báo tin vui cho ngươi đây!”
“Thật á?” – Đào Hoa ngỡ ngàng, nhớ lại hai hòn đá nhặt được ở chân núi, xưa nay nàng chỉ thấy nó đẹp mắt nên giữ chơi thôi – “Ta còn tưởng là đá thường thôi chứ…”
Tôn Tiểu Lan thở hắt:
“Ta cũng tưởng vậy! Nhưng người kia nói hắn làm nghề buôn ngọc lâu năm, chắc chắn không nhìn nhầm. Dù sao thì cũng là nhặt được, bán được ít nhiều cũng tốt, có bạc rồi thì lo xây nhà hay xoay xở cũng nhẹ gánh hơn, phải không?”
Nói rồi, nàng móc hai viên đá từ trong túi ra, đưa tới tay Đào Hoa:
“Cầm lấy đi, ngươi là chủ nó mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng Đào Hoa lại không đưa tay:
“Ta đã tặng cho ngươi rồi, nó thuộc về ngươi rồi.”
Tôn Tiểu Lan trừng mắt:
“Ngươi với ta còn phân rõ thế sao? Đây là đồ đáng giá, ngươi giữ lại bán đi, ta không lấy lợi lộc gì hết. Hơn nữa nhà ngươi đang cần dùng tiền. Mau cầm đi, bằng hữu tốt thì nên giúp nhau lúc khó, ngươi mà còn khách sáo nữa ta giận đấy.”
Thấy vậy, Đào Hoa cảm động, đành nhận lại. Trong lòng thầm nghĩ: May mà mình kết giao với người như Tiểu Lan, nếu là kẻ khác, chỉ sợ đã giấu nhẹm chuyện này rồi đem đi bán mất…
Nàng cười:
“Được rồi, vậy ta không khách sáo nữa. Đợi bán xong có tiền, nhất định mời ngươi một bữa no say!”
Tôn Tiểu Lan cười ha hả:
“Ngươi nhớ đó! Vậy ngươi giữ cẩn thận, ta về gọi trượng phu mang người kia qua đây luôn.”
“Được!” – Đào Hoa gật đầu, còn tiễn nàng ra tận cổng sân.
Chân trước Tôn Tiểu Lan vừa đi, chân sau Tần Phong liền trở về.
Đào Hoa vội vàng kể lại toàn bộ sự tình cho phu quân.
Tần Phong nghe xong, chỉ nhẹ nhàng gật đầu:
“Muội ấy là người có thể kết giao. Nàng đối với người chân thành, người ta cũng không phụ tấm lòng ấy.”
Đào Hoa hãnh diện:
“Đó là đương nhiên! Tiểu Lan muội tốt như vậy, rất đáng để ta quý trọng.”
Chẳng bao lâu sau, trượng phu của Tôn Tiểu Lan quả nhiên dẫn theo một nam nhân xa lạ đến.
Người nọ vừa vào tới sân, ánh mắt liền chằm chằm nhìn Tần Phong không rời.
Hắn nhìn kỹ một lúc, vẻ mặt hoang mang:
“Huynh là… Tần huynh sao? Nhưng sao tại hạ lại cảm thấy… đã từng gặp huynh ở đâu rồi thì phải?!”