Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 91: Nũng nịu ôm lấy phu quân.



Nam nhân kia vừa nhìn vừa bước thêm hai bước về phía Tần Phong, nhíu mày nói:

“Ta nhất định từng gặp huynh ở đâu rồi, chẳng qua trong lúc nhất thời không nhớ ra nổi. Huynh… trước nay vẫn sống tại nơi này sao?”

Tần Phong thản nhiên đáp:

“Tại hạ họ Tần, đích xác sống tại đây đã lâu. Không rõ tôn tính đại danh của huynh là chi?”

Nam nhân kia chớp mắt vài cái, rồi khẽ cười:

“Có lẽ là ta nhận lầm người rồi. Tại hạ họ Trương, bằng hữu thương hô là Trương chưởng quầy.”

Tần Phong gật đầu, lễ phép đưa tay mời:

“Trương chưởng quầy, mời vào trong tệ xá ngồi, chúng ta có thể đàm đạo chút về hai viên đá kia.”

Hắn cũng không quên mời trượng phu của Tôn Tiểu Lan vào ngồi, song đối phương chỉ khoát tay cười nói:

“Các vị cứ bàn bạc, ta nghe Tiểu Lan nói nhà các ngươi nuôi được một ổ thỏ con, ta qua đó nhìn xem.”

Đào Hoa thấy là nam nhân xa lạ nên tránh mặt, chỉ bưng trà ra mời Trương chưởng quầy, sau đó quay vào bếp.

Nàng yêu sạch sẽ, nên bếp núc mỗi ngày đều lau rửa bóng loáng. Nàng đang lúi húi chùi rửa thì Tần Phong đã tiễn khách ra.

Hạt Dẻ Nhỏ

Tuy nàng không ra tiếp chuyện, nhưng nghe ngữ khí phu quân liền đoán: sợ là không thuận lợi rồi.

Quả nhiên, khi hai vị khách rời đi, Đào Hoa vội vã chạy ra hỏi:

“phu quân, đàm phán thế nào rồi? Sao đi nhanh thế?”

Tần Phong lắc đầu:

“Không thành. Hắn ra giá quá thấp.”

“Thấp là bao nhiêu?”

Tần Phong đưa ngón tay cái:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Một lượng bạc.”

“Một… một lượng?!” – Đào Hoa sửng sốt đến trợn tròn mắt, rồi hạ giọng hỏi nhỏ – “Là do ta kiến thức nông cạn sao, chứ một lượng bạc đâu phải là ít? Huynh còn nhớ lần trước bán đống da thú kia không, huynh cất công đi săn suốt mấy tháng, mà chỉ thu được hai lượng bạc. Giờ chỉ nhặt vài viên đá dưới suối mà người ta chịu bỏ ra một lượng, há chẳng phải mua may bán rủi ư?”

Tần Phong cười khẽ, xoa đầu tiểu nương tử:

“Ngốc tử, dù là nhặt được, nhưng nếu là ngọc thật thì không thể để người ta bắt chẹt mà rẻ rúng mang đi. Dù ta không chuyên việc buôn bán ngọc, nhưng nhìn ánh mắt hắn là biết, hai viên ấy tuyệt không chỉ đáng giá một lượng bạc.”

Đào Hoa nghiêm túc gật đầu:

“Vậy cũng phải. Nhưng nếu để mãi trong tay cũng chẳng sinh ra bạc, chúng ta phải đem bán thôi. Hay là chàng tính mang đi đâu?”

“Không thể ở trấn nhỏ này rồi. Nơi đây không ai chuyên về ngọc. Chỉ có lên huyện thành mới mong gặp người hiểu hàng.” – Tần Phong đáp.

“Nhưng lên huyện thì xa lắm đó. Nếu một ngày không bán được thì phải trọ lại, mà nếu vài ba ngày cũng không tìm được người mua thì chàng sẽ phải đi xa lâu như vậy… Vậy thiếp một mình ở nhà sao yên tâm được?” – Đào Hoa ngước mắt lo lắng.

Tần Phong nghe vậy thì mỉm cười, vươn tay ôm nàng vào lòng:

“Nếu nàng không yên tâm, vậy thì theo ta cùng đi. Dù đi đâu ta cũng mang theo nương tử, tuyệt không để nàng ở lại một mình.”

Nghe vậy, Đào Hoa liền “dỗi yêu” một tiếng, sau đó bật người ôm chầm lấy eo Tần Phong, mặt úp vào n.g.ự.c hắn, nghe tiếng tim đập vững vàng, cảm giác trong lòng vô cùng an ổn:

“Thiếp chính là muốn đi cùng chàng, chàng ở đâu, thiếp ở đó!”

Tần Phong cười xoa đầu nàng:

“Được, nhưng không thể đi tay không. Ta phải vào sâu trong núi thêm lần nữa, kiếm thêm chút mồi rừng đem đi bán, như vậy mới đáng chuyến.”

“Ừ, đi thì đi, thiếp chờ chàng trở về!”