Bốn ngày sau
Tần Phong sang nhà thôn trưởng thuê một chiếc xe lừa, đem theo hai con lợn rừng lớn săn được trong núi, dắt tay tiểu nương tử cùng lên đường tới huyện thành.
Dọc đường, một con lợn có vẻ không được khỏe, nên giữa đường hắn dứt khoát mổ ra, đến thị trấn nhỏ ven đường bán ngay.
Thịt lợn rừng vốn dai, giá thấp hơn lợn nhà, vì thế chẳng mấy chốc đã bị tranh mua sạch sẽ.
Cả con lợn gần tám mươi cân, bán được chưa tới bảy trăm văn tiền.
Đào Hoa vừa đếm tiền, vừa mừng rỡ reo lên:
“phu quân, thịt lợn rừng dễ bán như vậy, hay là khi tới trấn kế tiếp, chúng ta cũng bán nốt con còn lại đi! Như thế xe lừa cũng nhẹ hơn, có thể sớm đến huyện thành.”
Tần Phong quay sang hỏi nàng:
“Nàng nghĩ kỹ chưa? Thịt lợn rừng lên tới huyện thành bán sẽ có giá hơn. Ở trấn nhỏ thì người dân không chuộng, chê dai; nhưng trong huyện có mấy tửu lâu lớn, ngược lại rất ưa đồ rừng, trả giá rất hậu hĩnh.”
Đào Hoa tròn mắt:
“Thật vậy sao? Vậy thì vẫn nên giữ lại, đem bán được giá hơn. Là do thiếp nông cạn, chỉ biết mừng rỡ trước mắt mà chưa nghĩ xa.”
Nói xong, nàng có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Tần Phong mỉm cười an ủi:
“Không ai sinh ra đã biết tất cả. Ta cũng là do bôn ba nhiều nơi mới dần hiểu chuyện. Nữ tử bị trói buộc nhiều, sau này ta sẽ đưa nàng đi đây đó, thấy nhiều điều hay.”
Đào Hoa nghe vậy, gật đầu rạng rỡ:
Hạt Dẻ Nhỏ
“Hiện tại thiếp theo chàng đã thấy được bao điều mới mẻ rồi. Được cùng chàng kết tóc thành phu thê, quả thực là phúc phận lớn nhất đời thiếp. Nghĩ lại, hôm đó nhảy xuống sông, quả thực là một quyết định sáng suốt!”
Tần Phong nghe mà vừa thương vừa buồn cười:
“Ngốc, vậy mà còn thấy mình có lý! Về sau, bất luận có việc gì cũng không được nghĩ quẩn nữa, nghe chưa?”
“Dạ biết rồi~” – Đào Hoa len lén nhìn quanh không có ai, liền thân mật ôm lấy cánh tay phu quân – “Giờ thiếp đã là thê tử của huynh, còn gì mà không cam lòng nữa.”
Tần Phong cười khẽ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Miệng nàng càng lúc càng ngọt rồi.”
“Còn không phải sao?” – Đào Hoa vừa nói vừa lấy từ khăn gói ra một viên đường mạch nha, l.i.ế.m nhẹ một chút rồi đột ngột nghiêng người, dùng đầu lưỡi khẽ đẩy viên kẹo qua miệng nam nhân.
Tần Phong bị bất ngờ, còn chưa kịp phản ứng thì viên kẹo đã nằm trong miệng. Đào Hoa lại nhanh chóng ngồi nghiêm lại, giả vờ như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Nàng cười ranh mãnh:
“Sao rồi, lần này có đủ ngọt không?”
Tần Phong vừa nhai viên kẹo vừa nhìn nương tử chằm chằm, ánh mắt như thiêu đốt:
“Không đủ. Tối nay tới chỗ nghỉ chân, nàng phải để ta nếm lại mới được.”
Đào Hoa đỏ mặt lườm hắn:
“Hừ, thiếp biết ngay chàng lại nghĩ lung tung! Cũng được, vậy thì… để dành tối nay.”
Tuy ngoài miệng dám nói vậy, nhưng nàng vẫn có chút bất an — ánh mắt của Phu quân nhìn mình khi ấy quả thực có chút khác thường…
Thế nhưng… cũng chỉ là đút kẹo thôi mà, có thể phức tạp đến thế sao?
Xe lừa lộc cộc chạy suốt đoạn đường dài, đến khi sắc trời dần sẫm, hai người cuối cùng cũng tới được huyện thành.
Tần Phong tìm ngay một tửu quán gần cổng thành, dặn người trông xe và lợn rừng cẩn thận, sau đó dắt tay nương tử bước vào khách điếm.
Hắn hào phóng thuê hẳn một thượng phòng, khiến Đào Hoa vừa đau ví thay vừa thầm mong ngóng — nàng chưa từng ở nơi sang trọng như vậy bao giờ.
Thượng phòng quả thật không phụ kỳ vọng: trong phòng có sẵn bồn tắm lớn, còn có thể gọi nước nóng miễn phí.
Tần Phong vừa bước vào đã lập tức sai tiểu nhị đem nước nóng lên…