Sau khi tiểu nhị lui xuống, Tần Phong liền cài then cửa cẩn thận.
Sau tấm bình phong, hơi nước bốc lên mờ ảo, m.ô.n.g lung như sương khói. Hắn quay đầu nhìn, chỉ thấy dáng hình nhỏ nhắn của nương tử thấp thoáng trong làn hơi nước, mảnh khảnh mà uyển chuyển.
Áo bông nàng thay ra đã được gấp gọn để trên giường, bóng hình sau bình phong lại càng rõ ràng. Hình dáng mềm mại ấy khiến Tần Phong không khỏi nhớ đến cảm giác ôm lấy tấm thân kia trong vòng tay, mềm mại biết bao…
Hắn lặng lẽ cởi bỏ áo ngoài, cất bước đi về phía bình phong.
Vừa đến gần, liền thấy tiểu nương tử đang thử nước trong thùng tắm. Nàng hơi cúi người, vạt áo khẽ nhướn lên theo động tác, đường nét cơ thể lộ ra dưới ánh đèn, khiến người ta không dám nhìn thẳng quá lâu.
Tần Phong nuốt nước bọt, định tiến tới ôm lấy nàng từ phía sau, thì Đào Hoa đã xoay người lại, nhẹ giọng nói:
“Thiếp đã mang y phục thay rồi, hay là để phu quân chàng tắm trước đi?”
Nàng hoàn toàn không hay biết tâm tư trong lòng nam nhân. Thấy hắn đứng ngẩn người, nàng liền kéo tay áo hắn, định giúp hắn cởi áo.
Chỉ là, đầu ngón tay nàng vừa chạm vào cổ áo, đã bị Tần Phong nắm lấy.
Hắn khẽ c.ắ.n lên đầu ngón tay nàng, giọng trầm thấp mà dịu dàng:
“Nàng tắm trước đi. Hôm nay ta đổ nhiều mồ hôi, nếu vào trước e làm bẩn nước. Nàng tắm xong, ta dùng lại cũng được.”
“Nhưng thiếp cũng ra mồ hôi mà… chẳng phải cũng sẽ bẩn sao?”
Tần Phong mỉm cười, đưa tay cởi thắt lưng cho nàng, vừa làm vừa nhẹ giọng nói:
“Vậy phải làm sao đây? Ta có một chủ ý hay, nàng muốn nghe thử chăng?”
“Muốn!” – Đào Hoa gật đầu, đôi mắt long lanh tràn đầy tò mò – “Là chủ ý gì vậy?”
Tần Phong vừa nói vừa nhẹ nhàng tháo từng lớp áo:
“Đương nhiên là… cùng nhau tắm rồi.”
“A?” – Đào Hoa quay đầu nhìn thùng tắm – “Nhưng cái thùng này nhỏ quá, hai người cùng vào chẳng phải sẽ tràn nước ra ngoài sao?”
Tần Phong bật cười:
“Bởi vậy nên lúc nãy ta đã dặn tiểu nhị đừng đổ đầy nước.”
Lời còn chưa dứt, động tác đã nhanh gọn. Dưới bàn tay thuần thục của hắn, tiểu nương tử chẳng mấy chốc đã như một quả trứng trắng bóc, mềm mịn đến mức khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng mà nâng niu.
Hai người cùng bước vào thùng gỗ, hơi nước bốc lên mù mịt.
Tần Phong từng chút từng chút thay nương tử kỳ cọ. Động tác của hắn mạnh mẽ, khiến nước văng cả ra ngoài.
Nền nhà trải gỗ, Đào Hoa vội vàng đập nhẹ lên tay hắn:
“chàng đừng đùa nữa, nước văng cả xuống đất rồi, thiếp tự tắm được, giống nhau cả thôi, nếu lỡ làm hỏng nền gỗ của người ta thì biết sao?”
Tần Phong cười trầm:
“Sao mà giống được? Hiện tại là hiện tại, lúc trở về là chuyện khác. Huống hồ… nơi này không có trăng, chỉ có nàng là đẹp nhất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn nói đoạn liền đứng dậy, bế bổng tiểu nương tử trong nước lên, cả người ướt sũng.
Vầng n.g.ự.c rắn rỏi của hắn áp vào làn da trắng ngần như tuyết, làm Đào Hoa chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, cả người đều mềm nhũn.
Lần đầu bị ôm theo kiểu này, nàng có chút không quen, khẽ rên nhẹ, làm Tần Phong không nỡ.
Hắn ôm nàng đặt xuống giường, hơi thở dồn dập, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, lắc đầu khẽ thở dài:
“Sao nàng vẫn yếu ớt thế chứ?”
Đào Hoa mắt long lanh, trừng hắn một cái:
“Không cho chàng nói vậy! Rõ ràng là chàng quá đáng…”
Tần Phong buồn cười:
“Bị nói còn không phục? Vậy nàng xem, giờ ta thế này… nàng định bồi thường ta thế nào?”
“Hứ, tự chàng nghĩ cách đi!” – Nàng quay đầu làm bộ không thèm để ý.
Tần Phong bất đắc dĩ, ôm lấy gương mặt nhỏ mềm mại của nàng:
“Ban ngày là ai nói mình miệng ngọt đó?”
“Thiếp nói thì sao?” – nàng lườm lại – “Đường còn chưa ăn hết, có muốn giờ đút cho chàng không?”
Hạt Dẻ Nhỏ
“Không cần.” – Tần Phong cúi sát xuống, giọng nói trầm khàn như rượu ủ lâu năm –
“Để ta đút nàng là đủ rồi… nương tử của ta, nhìn chỗ nào cũng ngọt cả.”
Rồi nàng liền hiểu, nam nhân này thế nào là “đút”.
…
Sau một hồi thở dốc, Đào Hoa yếu ớt nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi:
“phu quân… chàng sao lại biết nhiều như thế? Chuyện này… cũng biết?”
Tần Phong khẽ cười, tay lau nơi khoé miệng nàng:
“Nàng có mấy người tỷ muội thân thành thân rồi, ta cũng từng có huynh đệ từng thành gia. Những chuyện này… là bọn họ dạy ta.”
“Thật… thật là thế sao?”
“Ừ.” – Hắn ghé sát tai nàng, cười khẽ –
“Về sau… từng chút một, ta sẽ cùng nàng từ từ tìm hiểu.”
“Tuy ta chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm, nhưng nghe huynh đệ từng trải kể lại cũng chẳng ít. Sau này… sẽ cùng nàng từ từ tìm hiểu.”