Bích Đào Tại Lân Gia

Chương 3



Hắn mời ta vào cửa. Ta ngồi trong thư phòng của hắn, nơi đó đầy sách vở, tràn ngập khí chất của hắn. Trong ngoài đều sạch sẽ tinh tươm, chẳng hề có dấu vết của nữ nhân. Ta bất giác mím môi, trong lòng chợt nhẹ tênh.

Hắn thong thả dùng bánh chẻo, uống rượu từ bình nhỏ, dáng điệu tiêu sái.

Ta đánh bạo hỏi:

“Công tử là người xứ nào?”

Hắn đáp:

“Người đất Nga Mi.”

Ta hỏi:

“Đất Nga Mi cách đây bao xa? Thư từ qua lại mất mấy ngày?”

Hắn nhếch môi cười:

“Chưa từng gửi thư, chẳng rõ mất mấy ngày.”

Ta vờ ngạc nhiên hỏi:

“Công tử không có nhân thân nào để trông mong sao?”

Hắn chẳng nén được nụ cười:

“Phụ mẫu đã khuất, hậu viện chẳng có ai, nay mới mười tám tuổi, chưa từng cưới thê nạp thiếp.”

Hắn lại hỏi ta:

“Còn điều gì muốn dò hỏi nữa không?”

Ai thèm dò hỏi chứ…

Ta chỉ là... trả lại ân tình.

Từ hôm ấy, hắn thường đưa tiễn ta mỗi khi ra ngoài – đưa ta đi giao túi hương, dải lưng, khăn tay. Thế là ta lại mang bánh rượu đến để "trả ơn".

Ta ngồi trong tiểu viện nhà hắn, nhìn hắn đọc sách, viết chữ, thậm chí nhìn hắn ăn một miếng thịt chia làm năm lần.

Ngày tháng thật tốt lành, thời gian trôi êm đềm. Ta nhìn hắn đến mức ngẩn người, đến khi hắn bật cười mới giật mình tỉnh lại.

Xuân Hương tỷ tỷ, người bán khăn tay, kéo ta sang một bên, liếc về phía hắn đang đứng trước cổng, rồi nói:

“Muội làm sao mà bám vào Cố công tử thế?”

Ta đáp nhỏ:

“Chàng là ân nhân của muội.”

Xuân Hương tỷ tỷ cười lạnh:

“Ân nhân? Muội định báo đáp cái ơn ấy thế nào?”

Mặt ta đỏ lên, ta nói nhỏ:

“Chỉ là ngày thường đưa chút rượu món ăn thôi.”

Tỷ ấy nghiêm giọng:

“Đừng trách tỷ không nhắc nhở. Cố công tử ấy, là tài tử nổi danh khắp vùng, là người trong mộng của hàng vạn giai nhân nơi mười dặm rèm châu. Hắn sao có thể để mắt tới muội – một nữ nhi mồ côi sống bằng nghề thêu thùa? Muội tỉnh táo sớm thì còn giữ được lòng, chứ không thì thân lẫn tâm đều tổn thương đấy.”

Lời ấy khiến ta chột dạ, mặt càng đỏ hơn.

Hắn chưa từng làm tổn thương ta… cũng chưa từng đòi hỏi điều gì.

Hôm ấy ta lại định đến "trả ơn", bước qua cầu Vạn Lý, xa xa trông thấy hắn đang đứng dưới một gốc cây.

Hắn khoanh tay, dáng đứng thẳng tắp, một cô nương níu lấy tay áo hắn, khóc như mưa.

Nàng hỏi:

“Cố lang, vì sao chàng không chịu cưới thiếp?”

Hắn gạt tay nàng ra, nhẹ đáp:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~

“Cô nương là thiên kim của tri phủ, Cố Lân chỉ là một thư sinh nghèo, chẳng dám trèo cao, là ta không xứng.”

Tiểu thư tri phủ hỏi:

“Thiếp nguyện chờ chàng đỗ đạt vinh quy, khi ấy chàng cưới thiếp, được không?”

Hắn không đáp.

Ta liền xoay người bỏ đi.

Đêm ấy, ta ngồi dưới đèn thêu hoa, Đậu Hoàng nằm bên cạnh. Ta đ.â.m kim vội vã, vô ý đ.â.m vào ngón tay, đau đến rơi lệ.

Hắn là tài tử lừng danh khắp nơi, là người trong mộng của bao kẻ, còn ta chỉ là một cô nương sống bằng đường kim mũi chỉ. Ta lấy gì để sánh với người khác?

Ta gặp hắn trước cổng thư viện.

Hắn đi cùng một nhóm thư sinh, nhưng giữa họ, chỉ có hắn như phát sáng, khiến người ta chẳng thể nhìn thấy ai khác.

Ta lập tức quay đầu bỏ chạy.

Sau lưng vang lên tiếng gọi:

“Lý Bích Đào!”

Ta nghe tiếng người đùa giỡn phía sau, càng chạy càng gấp.

Bỗng cánh tay bị ai đó kéo lại, hắn giận dữ hỏi:

"Nàng chạy cái gì mà chạy?"

Ta cúi đầu không nói lời nào.

Hắn lại hỏi:

"Sao hôm nay nàng lại đi giao hàng? Vì sao cứ lẩn tránh ta?"

Hắn cúi đầu nhìn sâu vào mắt ta, ánh nhìn mang theo ẩn ý.

Ta khẽ đáp:

"Chàng là đại tài tử vang danh xa gần, là mộng trung nhân nơi rèm châu mười dặm."

Hắn bật cười nhẹ, gật đầu:

"Ừm, lời ấy quả không sai."

Rồi hắn hạ giọng, hỏi:

"Vậy... có phải cũng là người trong mộng của nàng?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta thấy mắt mình chợt nóng bừng, không dám ngẩng đầu đối diện hắn, chỉ nói:

"Ta chỉ là một cô nhi sống bằng nghề thêu vá, tiểu thư nhà tri phủ cũng muốn gả cho chàng, ta có gì mà sánh với người ta?"

Hắn trầm mặc không đáp.

Từ xa có tiếng gọi:

"Này, Hữu Lân, đừng mãi nấn ná chốn ôn nhu hương nữa, tiên sinh còn đang đợi!"

Tiếng cười cợt vang lên khắp nơi.

Hắn cau mày, có chút gắt gỏng:

"Ta sẽ đến tìm nàng sau, nàng về nhà trước đi!"

Ta trở về nhà, ngồi từ chính ngọ cho đến lúc mặt trời lặn, lại ngồi tiếp đến khi trăng lên.

Ánh nguyệt soi qua song cửa, khiến lòng ta chợt sáng rõ.

Không thể gả cho hắn, thì mượn hắn sinh một đứa con vậy.

Ta nuôi con, rồi con sẽ nuôi ta.

Một đời cứ thế mà trôi qua.

--------------------

Ta thay y phục, chải tóc mượt mà, còn cài thêm đoá hoa lên đầu.

Như yêu nữ hút tinh khí người, ta dẫm lên ánh trăng đến trước cửa nhà hắn.

Nhưng sân nhà hắn tối om, hóa ra hắn không có nhà.

Ta ngẩn người một hồi, rồi cắn răng ngồi xuống bậc thềm trước cửa.

Đã tới đây, nếu không đợi được hắn, ta quyết chẳng quay về.

Trăng lên tới đỉnh đầu, hắn mới trở về.

Vừa thấy ta ngồi nơi bậc cửa, mắt hắn sáng hơn cả ánh trăng.

Hắn bước tới kéo tay ta, ta ngửi thấy mùi rượu phảng phất nơi thân, hắn giận dữ hỏi:

"Giữa đêm khuya khoắt, sao nàng ngồi đây?"

Ta đáp khẽ:

"Ta đợi chàng."

Hắn lập tức dịu giọng:

"Đợi ta làm gì?"

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, nói:

"Ta muốn mượn chàng một thứ."

Hắn bật cười:

"Mượn cái gì?"

Ta nhìn hắn, ánh mắt kiên định:

"Ta muốn mượn chàng sinh một đứa con."

Mắt hắn chợt lay động, vẻ mặt sửng sốt:

"Mượn gì cơ?"

Ta lặp lại:

"Ta muốn mượn chàng sinh một đứa con."

Hầu kết hắn chuyển động mấy lần, ánh mắt nhìn ta như lửa:

"Không cho mượn!"

Không cho mượn thì thôi, hung dữ cái gì?

Ta cố nén nỗi thất vọng, xoay người định rời đi.

Hắn bỗng níu tay ta lại, lạnh lùng hỏi:

"Nàng định đi đâu, lại tìm ai để mượn sao?"

Ta rưng rưng nói:

"Ta chỉ về nhà thôi."

Nhưng hắn càng siết c.h.ặ.t t.a.y ta, ánh mắt phức tạp nhìn ta một lúc:

"Lý Bích Đào, nàng còn từng hỏi mượn ai khác chưa?"

Ta đáp:

"Chưa từng, chàng là người đầu tiên."

Hắn giận dữ:

"Ta là người đầu tiên?"

Hắn siết tay ta chặt đến đau, khiến ta hơi sợ.

Ta gật đầu:

"Ừm, chàng là người đầu tiên."

Vậy mà vẫn không chịu cho mượn.

Lòng ta uất ức vô cùng.

Hắn tức đến bật cười:

"Tốt lắm, Lý Bích Đào!"

Hắn bất ngờ kéo ta vào lòng, cúi đầu hôn lấy môi ta.

Hơi thở hắn như lồng giam phủ trùm lấy ta, mùi rượu trên môi hắn khiến ta say lịm đi.

Hắn thì thầm bên tai ta:

"Lý Bích Đào, nàng chờ đó cho ta, cấm không được đi mượn người khác!"

------------------