Biến Giả Thành Thật

Chương 4



Nơi ấy vẫn còn nhiều tiểu cô nương ngày ngày giặt áo, nhưng các nàng giờ đã được ăn no, được lĩnh đủ tiền tháng, thậm chí mỗi tháng còn được ra cổng cung gặp người nhà một lần.

 

Nếu là giặt y phục cho Tiêu Hạc, ta nguyện ý giặt suốt đời.

 

Vượng Tài nhìn ta, sắc mặt phức tạp:

 

“Ngươi không giống đám hoàng thất của tiền triều…Ngươi là một công chúa tốt. Từ nay ta không mắng ngươi nữa.”

 

Không chỉ Vượng Tài thay đổi cách nhìn, ngay cả Tiêu Hạc cũng đổi khác.

 

Hắn không còn bắt ta theo sát mọi lúc nữa, chỉ tay cho ta một toà tiểu viện trong cung, còn cấp người hầu.

 

Lưu công công hỏi ta muốn kiểu cung nữ thế nào, ta nghĩ một lúc rồi đáp:

 

“Cho ta người gầy nhất trong cung.”

 

Thế là một hàng dài cung nữ lớn nhỏ đứng xếp hàng dưới bậc thềm.

 

Gầy nhất là hai người — một tên Thanh Hòa, một tên Đào Hoa.

 

Đặc biệt là Thanh Hòa, giống ta ngày trước chẳng khác gì: cả vết chai lẫn vết cước trên tay vì giặt y phục đều giống hệt.

 

Ta chỉ hai người ấy:

 

“Chọn họ làm cung nữ thân cận cho ta.”

 

Một cung điện cần nhiều cung nữ, những người còn lại cũng đều được giữ lại.

 

Nơi này gọi là Ngũ Cốc Hiên — thứ gì cũng không nhiều, chỉ có… cơm là nhiều nhất.

 

Ngày nào ta cũng lĩnh đủ phần ăn dành cho Quận chúa, mỗi suất đều đầy ắp.

 

Ta có mọc thêm ba cái miệng cũng không ăn xuể, nên phần lớn đem đi bồi bổ cho các nàng.

 

Người lâu ngày chưa ăn đồ béo, đột nhiên ăn vào sẽ dễ bị nôn.

 

Trong đám cung nữ đó, Thanh Hòa là kẻ bị nặng nhất.

 

Nhưng các nàng đều cắn răng nuốt xuống, không một ai nhả ra.

 

Đào Hoa còn cười hề hề mà nói:

 

“Thịt mỡ thế này, nôn ra làm nước rửa máng thì tiếc lắm. Có bị tiêu chảy cũng phải để nó đi qua bụng ta cái đã!”

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nàng ấy… giống y hệt ta hồi mới theo Tiêu Hạc ăn cơm, nhất quyết không chịu nhè ra.

 

Cứ thế, vừa ăn vừa nôn, ăn đến một ngày, các nàng chẳng còn nôn nữa.

 

Giờ đây trong Ngũ Cốc Hiên, chẳng còn một ai gầy trơ xương như trước.

 

Nhìn từng người, từng người da thịt đầy đặn,

 

trong lòng ta vui lắm — như thể… đã được nuôi dưỡng lại chính bản thân mình thuở trước.

 

Điều khiến ta vui hơn nữa, là ta… đã có ích với Tiêu Hạc.

 

Có lẽ sợ ta lại nhét muỗng cơm vào miệng hắn, nên mỗi lần ăn cùng ta, hắn đều sẽ ngoan ngoãn ăn hết cả bát cơm ngự thiện phòng đưa lên.

 

Vượng Tài liền năn nỉ ta:

 

“Ngươi mỗi ngày ít nhất phải đến ăn một bữa với bệ hạ.”

 

Thế là ta hí hửng chạy tới — nuôi hắn còn có cảm giác thành tựu hơn cả nuôi người trong cung của ta.

 

Đợi đến khi hắn mập lên một chút, không còn giống con chồn vàng gầy gò nữa, hắn mới bắt đầu chịu mở miệng trò chuyện với ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn hỏi:

 

“Chỉ vì được ăn miếng thịt mà vui vậy sao?”

 

Ta liền tranh thủ gắp cho hắn một miếng:

 

“Vì ta còn có miệng để ăn thịt mà.”

 

Những người từng cùng ta giặt y phục, ngày ta bị đưa đi… tất cả đều bị giết.

 

Chỉ bởi họ là những người hiểu rõ ta nhất.

 

Tên tổng quản từng chèn ép ta c.h.ế.t rồi — dĩ nhiên ta vui.

 

Nhưng kẻ c.h.ế.t nhiều hơn… lại là những người giống ta, cũng từng bị áp bức như ta.

 

Nghĩ đến họ, ta liền cắn một miếng thịt thật to, rồi nói:

 

“Có thịt ăn… không, chỉ cần có rau cũng được. Miễn là được ăn no, được thấy mặt trời, ta đã thấy vui rồi.”

 

Tiêu Hạc nhìn ta với vẻ khó hiểu, rồi hỏi:

 

“Trên đời, chuyện quan trọng nhất… là sống sao? Cho dù có lỗi với phụ mẫu, có thẹn với trời đất sao?”

 

Ta biết hắn lại đang châm chọc ta chuyện hôm ấy ham sống sợ chết.

 

Ta vốn chẳng phải Vĩnh Ninh công chúa, đương nhiên cũng không sợ bị hắn chê cười.

 

Nhưng trong đầu lại chợt hiện lên hình bóng bé xíu của Vĩnh Hinh công chúa.

 

Ta thấy uất ức thay cho nàng, liền cất lời:

 

“Nước mất… chẳng lẽ là lỗi của công chúa sao? Đã không phải lỗi của nàng, vậy tại sao bắt nàng tuẫn quốc?”

 

“Người nào tự nguyện, ta không nói — đó gọi là có khí tiết. Nhưng công chúa nhỏ nhất… mới có sáu tuổi thôi mà. Nàng thì hiểu được gì chứ? Nàng thậm chí còn chưa kịp sống cho trọn vẹn. Nàng không hề có lỗi với phụ mẫu. Chính phụ mẫu nàng mới có lỗi với nàng. Làm cha làm mẹ, đến phút cuối vẫn không nghĩ cách giữ lại mạng sống cho con, thì… đúng là phụ lòng làm người.”

 

Tiền Hoàng hậu rất tàn nhẫn — vừa muốn giữ khí tiết, vừa muốn con gái c.h.ế.t theo, bèn kéo theo bao nhiêu người vô tội cùng chết.

 

Mà thân mẫu của Vĩnh Hinh cũng chẳng hơn gì — nữ nhi mới sáu tuổi, đến thử trốn một lần cũng không dám.

 

Chút ý niệm muốn cứu con cũng không có.

 

Càng nói ta càng giận.

 

Ngẩng đầu lên, ta trừng mắt nhìn hắn:

 

“Bệ hạ ngài cũng lạ. Ngài vất vả lắm mới sống sót được, lại còn làm chí tôn thiên hạ. Thế mà cơm không chịu ăn, ngài cũng chẳng tự biết quý lấy chính mình…Ngài không thấy như vậy thật uổng lắm sao?”

 

Miệng ta nhanh hơn đầu óc, đến lúc nói xong mới nhận ra không ổn, vội cúi đầu nín lặng.

 

Trong điện yên lặng đến mức… rơi một cây kim cũng nghe thấy.

 

Sắc mặt Tiêu Hạc trầm hẳn lại, sâu không lường được.

 

Nhưng hắn không trách phạt ta, chỉ phất tay, ra hiệu cho ta lui xuống.

 

Tiêu Hạc lạnh nhạt với ta mấy ngày.

 

Đến khi lại triệu ta dùng bữa, hắn dường như đã tin ta hơn, ngay cả ngự thư phòng cũng để ta ra vào.

 

Có lần ta còn đang ở đó, hắn lại xem tấu chương mà ngủ gật.

 

Chung quanh không một bóng người, ta không nhịn được, liền rón rén bước tới.

 

Nhìn hắn nhắm mắt ngủ say, ta nổi tò mò, khẽ đưa tay sờ lên bờ môi mỏng của hắn.

 

Người gì mà diện mạo tốt đến thế, thế mà lại chẳng thích nói chuyện, cũng chẳng thích ăn uống?