Mà ta lại gạt tay đám quan binh đang chắn trước người, ôm đầu, chen qua đám đông, chạy đến trước mặt ông lão, hỏi gấp:
“Lão tiên sinh! Ngài nói… chuyện trị thuỷ, ta có thể giúp được sao?”
Vị lão tiên sinh họ Từ, là một vị thanh quan tính tình nóng nảy.
Ông nói triều mới vạn sự đợi chấn hưng, vậy mà vẫn có kẻ đọc sách đến ngu si — cứ khăng khăng “trung thần không thờ hai chủ”, rõ ràng là có bản lĩnh, lại không chịu đứng ra làm việc cho dân.
Trong số đó, người ông muốn mắng nhất là Trương Minh Công.
Ông ấy trị thuỷ rất giỏi, Tiêu Hạc đã sai người tới mời rất nhiều lần, thậm chí phái đến vị quan lớn nhất trong triều, mà ông ta vẫn nói:
“Nhà ta là công thần khai quốc của tiền triều, tuyệt không làm quan cho triều đại mới.”
Loại người như thế, còn chẳng sợ Tiêu Hạc giết.
Bị g.i.ế.c thì càng hay — còn được danh thơm trong sử sách.
Ta ngẩn người hỏi:
“Chuyện vậy mà cũng thành danh thơm được sao?”
Lão tiên sinh trợn trắng mắt:
“Rừng lớn thì kiểu gì chẳng có chim lạ — lúc nào cũng có kẻ mê muội đi tâng bốc thứ khí tiết hôi rình đó.”
Ta vội chạy về tìm Tiêu Hạc, chạy đến thở không ra hơi, tự mình xin lĩnh việc:
“Vị Trương Minh Công ấy, để ta đi khuyên thử xem! Biết đâu ông ấy chịu nghe ta.”
Tiêu Hạc lắc đầu:
“Ngươi không được. Ngươi không đủ kiên định.”
Ta sững người:
“Ta có chỗ nào không kiên định?”
Hắn nhìn thẳng ta:
“Ta hỏi ngươi — ngươi là Du Xuân Chi, hay là Vĩnh Ninh công chúa?”
Đây là lần đầu tiên hắn chủ động gọi cái tên Du Xuân Chi.
Ta ngẩng đầu đầy mừng rỡ:
“Ngươi… chịu tin ta là Du Xuân Chi rồi sao?”
Hắn không trả lời.
Chỉ bình thản nói:
“Muốn lay động được mấy lão già cứng đầu kia, một tiểu cung nữ chẳng làm được gì. Chỉ có thân phận Vĩnh Ninh công chúa mới đủ để mở não bọn họ ra. Ngươi nghĩ kỹ đi — nếu ngươi muốn đi, thì ngươi chính là Vĩnh Ninh công chúa. Cả đời… cũng chỉ có thể là vị công chúa ấy mà thôi.”
Lúc Tiêu Hạc nói lời đó, vẻ mặt không hề d.a.o động — cứ như đang nói một việc bình thường đến chẳng thể bình thường hơn.
Nhưng dẫu ta có ngốc, ta cũng nghe ra được.
Hắn — bằng lòng tin ta là Du Xuân Chi.
Thế nhưng… hắn vẫn muốn ta làm Vĩnh Ninh công chúa.
Và muốn ta làm cả đời.
Đầu óc ta trong thoáng chốc trở thành một mớ hồ đặc, lẩm bẩm hỏi:
“Nếu ta… không đồng ý thì sao?”
Tiêu Hạc vẫn bình tĩnh như thường:
“Ngươi không đồng ý, trẫm sẽ tiễn ngươi ra khỏi cung. Đê Hoàng Hà rồi sẽ có người khác đi tu bổ. Thiên hạ này… không có ai là không thể thiếu.”
Nghĩ đến cơn giận dữ của lão tiên sinh họ Từ, ta lại hỏi:
“Người khác đi sửa… có khác gì Trương đại nhân không?”
“Dĩ nhiên là có.”
Tiêu Hạc đáp, ánh mắt không chút d.a.o động:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nếu ông ta đích thân đi sửa, dân cư bên bờ Hoàng Hà… sẽ có thêm hai phần sống sót. Thế nên, nếu ông ta còn không chịu đi, vì cái hai phần ấy, trẫm sẽ… tru di cả nhà ông ta.”
Lão tiên sinh từng nói — những kẻ như thế không sợ chết.
Họ thật kỳ lạ.
Không sợ mình chết, không sợ cả nhà chết, mà cũng chẳng sợ dân thường chết.
Còn ta… ta lại không thích thấy người ta chết.
Ta đưa tay ra, mở từng ngón một mà đếm.
Chỉ riêng thôn Khê Thủy quê ta, đã có hơn trăm miệng ăn.
Đào Hoa nói sông Hoàng Hà rộng lắm, lớn lắm, hai bờ trải dài là hàng ngàn, hàng vạn ngôi làng.
Ta muốn về nhà.
Muốn để phụ thân, mẫu thân ôm ta một lần nữa.
Nhưng những điều ta mong, so với mạng sống của những con người kia — đếm không xuể, kể không hết… thật sự quá nhỏ bé.
Ta gạt đi giọt nước đọng trong khoé mắt, ngẩng đầu, kiên định nói với Tiêu Hạc:
“Ta nghĩ kỹ rồi. Ta là công chúa Vĩnh Ninh của tiền triều, cũng là Quận chúa Vĩnh Ninh của hiện tại. Làm Quận chúa thì sao? Tốt chứ! Có thịt ăn cả đời không hết.”
Nói rồi, ta hít một hơi thật sâu:
“Chỉ là… bệ hạ, đợi đến một ngày thật xa, mọi chuyện đều qua rồi…người có thể giúp ta tìm ba người được không?”
Tìm phụ thân ta, mẫu thân ta, và đệ đệ của ta.
Dù không thể nhận lại nhau, ta cũng chỉ muốn biết họ có còn sống yên ổn không.
Tiêu Hạc nhìn ta, lặng đi một lúc, rồi khẽ thở dài.
Nhưng cuối cùng… vẫn gật đầu.
Tiêu Hạc nói, muốn chuyện thành thì ta chỉ làm công chúa thôi chưa đủ — ta còn phải nghe lời hắn.
Thế là ta tiếp tục xuất cung phát cháo.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Quân lính bảo vệ quanh ta cũng được tăng thêm.
Dân tới nhận cháo không còn dám ném đá nữa, nhưng lại có người cố ý xếp vào hàng của ta, lúc nhận cháo xong thì nhổ một bãi nước bọt vào ta rồi bỏ đi.
Để làm nhanh hơn, ta gọi cả Đào Hoa và Thanh Hòa đến giúp.
Đào Hoa thấy vậy, ấm ức thay ta:
“Rõ ràng người là người tốt, chưa từng làm việc xấu, sao ai cũng đối xử với người vậy chứ?”
Ta lại ngược lại, còn tò mò hỏi nàng:
“Hồi mới biết phải theo hầu ta, ngươi không ghét ta sao?”
Nàng gãi đầu, có chút ngượng ngùng:
“Ghét chứ. Còn từng nghĩ… bỏ chút bã đậu vào trà của người nữa kia. Nhưng sau đó người cho bọn ta ăn no, lại chẳng giống mấy tin đồn, ta thấy người đâu có xấu, thế là ta lại thích người rồi.”
Ta quay sang nhìn Thanh Hòa:
“Còn ngươi?”
Thanh Hòa ngẩn ra một lúc, mới nhỏ giọng đáp:
“Giống vậy…ta cũng như Đào Hoa.”
Bọn dân kia cũng giống các nàng.
Ban đầu, ai ai cũng mắng ta.
Nhưng thấy ta nấu cháo làm việc không lười nhác, rồi dần dần cũng có người bảo — một công chúa nuôi lớn trong hành cung, cũng chẳng thể gánh hết tội lỗi Đại Yến gây ra.
Về sau, cho dù không nhận cháo, nhiều dân kinh thành cũng tụ lại chỉ để xem ta như xem trò lạ.
Người vây xem mỗi lúc một đông.
Và cuối cùng, Trương Minh Công cũng chịu xuất hiện.