Biến Giả Thành Thật

Chương 8



Tuy ta không hiểu lắm những gì viết trong đó, nhưng ta tin vào bản lĩnh của Tiêu Hạc.

 

Tiên Hoàng hậu là người thế nào, ta rõ — dù có tài mấy cũng chẳng viết ra được những lời tỉnh ngộ như thế.

 

Thế mà bà ta lại được thơm lây, mang một danh tiếng tốt đẹp đến vậy.

 

Nhưng sự việc hôm ấy, qua miệng những kẻ đọc sách có mặt, cứ thế truyền đi…rồi thanh danh của ta cũng dần trở nên kỳ lạ.

 

Ngày càng có nhiều người nói rằng ta “đại nghĩa diệt thân,” lòng hướng về bá tánh, lại còn công nhận cả công đức của triều đại mới.

 

Họ nói, một công chúa tiền triều như ta, nên ở lại bên cạnh bệ hạ, khuyên người chăm việc nước, lấy dân làm gốc.

 

Mà nữ nhân có thể ở bên cạnh hoàng đế lâu dài để khuyên nhủ, thì chỉ có thể là… phi tử.

 

Lúc Tiêu Hạc đến hỏi ta, hắn mang theo một bình rượu.

 

Ta chưa từng uống rượu, mới một chén thôi đã thấy đầu váng mắt hoa.

 

Ta nghe thấy hắn nói:

 

“Du Xuân Chi, nàng… có muốn gả cho trẫm không?”

 

Thật là doạ người.

 

Một vị hoàng đế, lại hỏi một tiểu cung nữ như ta… có nguyện ý gả cho hắn không.

 

Nhưng uống rượu rồi, gan ta cũng to ra.

 

Ta nheo mắt nhìn hắn thật kỹ, nhìn mãi không đã, lại mở miệng hỏi tiếp:

 

“Bệ hạ…khi người nhìn thấy thiếp, người có vui không?”

 

Bởi vì mỗi khi ta nhìn thấy Tiêu Hạc, lòng ta đều rất vui, vui như có ai đó nấu nước đường trong tim, ấm ấm, ngọt ngọt, bồng bềnh đến kỳ lạ.

 

Ta nghĩ, nếu hắn cũng thấy như vậy, thì ta… nguyện ý ở lại, cả đời cũng không đi đâu nữa.

 

Tiêu Hạc bóp má ta một cái.

 

Rồi cái thứ hai.

 

Rồi cái thứ ba.

 

Sau đó, hắn ngắn gọn trả lời:

 

“Rất vui!”

 

Chỉ vì hai chữ ấy… ta đã đồng ý gả cho hắn.

 

Đây là hỷ sự đầu tiên của triều đại mới, khắp hoàng cung treo đầy dải lụa đỏ, trang hoàng rực rỡ.

 

Mọi người đều vui vẻ, chỉ có Thanh Hòa là sắc mặt u uất.

 

Nàng tránh mặt người khác, lén đến gần ta, nhỏ giọng nói:

 

“Quận chúa, người có biết… làm phi tử là thế nào không?”

 

Ta gật đầu:

 

“Biết chứ. Là được ở bên bệ hạ, được ở bên cả đời.”

 

Nàng lại lắc đầu:

 

“Không phải vậy. Hoàng thượng là bậc minh quân, là bậc anh hùng. Nhưng càng là minh quân… thì thời gian dành cho hậu cung lại càng ít. Mà thời gian ít ỏi đó… còn phải chia đều cho rất nhiều nữ nhân. Người có thể có được… chỉ là một phần rất, rất nhỏ.”

 

“Chỉ một phần rất nhỏ sao…”

 

Ta có chút tiếc nuối nói:

 

“Vậy thì thời gian ta có thể khiến chàng vui vẻ cũng không nhiều rồi.”

 

Thanh Hòa nóng nảy, liền nắm lấy tay ta:

 

“Người chưa hiểu sao? Ngài ấy… không thể trở thành một phu quân tốt được.”

 

Ta khẽ cười:

 

“Ta hiểu mà. Nhưng… ta vẫn muốn gả cho chàng ấy.”

 

Hắn cao lớn như thế, gánh cả thiên hạ trên đôi vai.

 

Còn ta thì nhỏ bé như vậy, chỉ cần có thể mang đến cho hắn một chút vui vẻ…ta đã thấy mình là người có ích rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thanh Hòa lại nói:

 

“Dù người thật lòng muốn ở cạnh ngài ấy, nhưng người không hiểu chốn hậu cung. Người càng đông, mưu tính và thủ đoạn cũng càng nhiều. Với tính tình của người, sợ là khó ứng phó nổi. Nếu một ngày nào đó, bệ hạ không còn sủng ái người nữa…cuộc sống sẽ khổ sở hơn người tưởng rất nhiều.”

 

Nàng là lo cho ta.

 

Chẳng qua nàng không tin Tiêu Hạc.

 

Nhưng ta tin.

 

Ta nhìn nàng, kiên định nói:

 

“Sẽ không đâu. Dù sau này bệ hạ không còn thích ta nữa, chàng ấy… cũng sẽ đối xử với ta như một con người. Vì bản chất của chàng ấy vốn là một người rất tốt.”

 

Chúng ta vĩnh viễn không thể biết trước tương lai.

 

Như một năm trước, ta chưa từng mơ đến những ngày như hiện tại.

 

Nếu vì sợ hãi những khổ đau chưa đến, mà từ bỏ điều mình muốn có lúc này…thì đến vị ngọt trước mắt cũng không còn nữa.

 

Huống hồ, nếu Tiêu Hạc có thể đổi thay, thì ai dám chắc người khác ta chọn sẽ không đổi thay?

 

Thanh Hòa thấy rõ sự kiên quyết trong mắt ta, cuối cùng chỉ hỏi một câu:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

“Bây giờ… người hạnh phúc lắm, phải không?”

 

Ta gật đầu:

 

“Ừ. Hạnh phúc lắm.”

 

Ta rất hạnh phúc.

 

Nhưng hạnh phúc ấy… lại khiến Thanh Hòa mất mạng.

 

Hôm đó là một ngày rất đỗi bình thường,

 

Tiêu Hạc nói muốn đến Ngũ Cốc Hiên cùng ta dùng bữa.

 

Lúc bước vào cửa, Trần Lương đứng cạnh hắn — nghe nói Trần Lương là tướng quân võ nghệ cao cường nhất trong quân đội, bởi vậy mới được phái làm hộ vệ cho kinh thành và hoàng cung.

 

Thế mà Thanh Hòa lại chọn đúng lúc ấy…

 

Rút d.a.o găm, lao thẳng đến muốn đ.â.m Tiêu Hạc.

 

Trần Lương lập tức rút đao chắn lại, nhưng Thanh Hòa lại trực tiếp đ.â.m mình vào lưỡi đao ấy.

 

Máu phun đầy trời.

 

Gần như chỉ trong khoảnh khắc, nàng chỉ còn một hơi thở cuối cùng.

 

Chân ta tự động bước đến, ôm lấy nàng, nghẹn giọng hỏi:

 

“Sao lại thế? Vì sao lại làm vậy?”

 

Tiêu Hạc là người rất khó giết.

 

Mỗi món ăn hắn dùng đều có người nếm trước,

 

Trần Lương lại luôn kè kè không rời, bản thân hắn cũng giỏi võ.

 

Nhưng dù có khó g.i.ế.c đến đâu, cũng không đến mức có người thật lòng muốn lấy mạng hắn lại chọn hôm nay — ngày hắn đến cùng ta dùng bữa.

 

Nàng căn bản… là đi tìm cái chết.

 

Thanh Hòa cười rồi, cười như thể được giải thoát.

 

Nàng thì thào bên tai ta một câu cuối cùng trong đời:

 

“Ta… ta để một bức thư trong gối người, nhớ xem.”

 

Nàng c.h.ế.t rồi. Chết hẳn rồi.

 

Mũi không còn hơi thở, lồng n.g.ự.c không còn phập phồng.

 

Đào Hoa khóc đến nỗi nước mắt nước mũi ròng ròng, nhưng không dám phát ra tiếng.

 

Bởi người nàng đang khóc thương lúc này… đã là phản tặc.

 

Tiêu Hạc đỡ ta dậy, mở vỏ gối tìm được bức thư ấy.

 

Nét chữ của Thanh Hòa đẹp vô cùng, đẹp đến mức cả đời ta cũng không thể luyện ra được như thế.