Không ngờ sư phụ ngốc nghếch của ta lại tự vỗ trán, tự mình tìm ra đáp án:
"Nhất định là vì vi sư phong lưu phóng khoáng, dù có dịch dung cũng không che giấu được khí phái hơn người! Haiz, sức quyến rũ vô đối của ta thật là khổ sở mà!"
Ta cười gượng hai tiếng, lau mồ hôi lạnh trên trán, mới dám mở miệng:
"Sư phụ, người hay đến đây à?"
Mỹ nhân tóc trắng nhướng mày, cười đầy đắc ý với ta:
"Đương nhiên rồi! Chợ ma tìm bảo vật, Túy Tiên Cư có rượu ngon, Trân Bảo Các toàn đồ cổ, vi sư kinh nghiệm phong phú lắm."
Ông dừng một chút, sau đó hạ giọng, làm ra vẻ thần bí ghé tai ta nói nhỏ:
"Nhưng đặc sắc nhất vẫn là những mỹ nhân tuyệt sắc tính cách muôn màu ở Phong Mãn Lâu. Thanh thuần, cao lãnh, diễm lệ, dịu dàng... Muốn loại nào cũng có thể thỏa mãn một lần."
Ta hờ hững liếc nhìn ông:
"Sư phụ, người thật hạ lưu."
Ông dựng tóc, túm lấy mặt ta: "Đồ đồ đệ bất hiếu, dám nói xấu vi sư! Thưởng thức mỹ nhân là chuyện thường tình của con người, chẳng lẽ con không muốn xem sao?"
"Muốn."
Sư phụ đờ người, bàn tay túm má ta vô thức buông lỏng, dường như cho rằng mình nghe nhầm, còn móc tai kiểm tra:
"Con nói gì?"
Ta chớp mắt, cười ngọt ngào:
"Con nói, con muốn xem."
8
Ta và sư phụ ở Phong Mãn Lâu đến tận khi trời tờ mờ sáng mới trở về.
"Sao, sao, sao nào? Ta nói có sai đâu, mỹ nhân bên trong ai ai cũng quốc sắc thiên hương phải không..."
Sư phụ ôm bầu rượu cười ngây ngô, say khướt uống thêm một ngụm, hương rượu vương đầy trên áo.
"Con nhóc nhà ngươi, còn dám nói ta háo sắc, chính ngươi chẳng phải cũng nhìn chằm chằm Tiểu Tường Vi rất lâu sao."
Ta cũng uống rượu, nhưng không đến mức say khướt như sư phụ, chỉ cảm thấy thái dương giật giật, trong lòng mơ hồ có dự cảm không lành.
"Người đừng nói bậy... Ta nhìn hắn, nhìn hắn là vì..."
Hắn có vài phần giống Cố Biệt Thì.
Còn chưa kịp nói hết câu, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lẽo u ám:
"Hắn thế nào, hả, tiểu, sư, muội?"
!!!
Cố Biệt Thì?!
Ta quay phắt lại, dưới ánh trời nhợt nhạt, thiếu niên tay cầm kiếm, đôi mắt đen trầm lặng, tóc dài tung bay, sát khí lạnh lẽo bức người.
Sát ý ngập tràn khiến sư phụ cũng phải tỉnh rượu, cả người run lên, lảo đảo lùi về sau hai bước, cố gắng đè xuống đôi chân đang phát run, miễn cưỡng bình tĩnh nói: "Biệt, Biệt Thì à, ta há chẳng đã bảo con phải đột phá Nguyên Anh rồi mới được về tông môn sao? Con, con, con dám trái lệnh sư môn?!"
Cố Biệt Thì khẽ cười một tiếng.
Ngay sau đó, khí hải dâng trào, Kim Đan kết Anh, trong vòng trăm dặm mây đen dày đặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thiên kiếp sắp giáng xuống.
"Nguyên Anh rồi, sau đó thì sao?"
Sư phụ há hốc miệng, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, đến khi hoàn hồn thì nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt cầu cứu quay sang ta.
A Nguyệt, phải làm sao đây! Cứu ta với!
Ta nào có tâm trí lo cho ông, trong lòng cũng đang hoảng hốt không thôi.
"Sư huynh... Huynh về rồi à, trùng hợp ghê." Ta gượng gạo chào hỏi.
Cố Biệt Thì nheo mắt, mấy bước đã đến bên cạnh ta, ngửi thấy hương son phấn trên người ta liền cười lạnh một tiếng:
"Thật trùng hợp, về một chuyến, lại đúng lúc bắt được tiểu sư muội vượt tường."
Mắt ta trợn tròn như chuông đồng.
Không đúng, đại ca, huynh biết dùng tiếng người không vậy?
"Vượt tường" là để dùng như thế này sao?!
9
Cố Biệt Thì lôi sư phụ đi chắn lôi kiếp cho hắn.
Đúng vậy, lôi đi.
Sư phụ ôm chặt gốc cây trước cửa không chịu buông tay, Cố Biệt Thì bèn vung kiếm c.h.é.m bay cả cây lẫn người, kéo đi luôn một thể.
Lúc bị lôi đi, sư phụ mặt đầy nước mắt, biểu cảm như thể đã sẵn sàng hi sinh vì đạo nghĩa.
Ta mặc niệm ba giây cho ông xong thì lại sốt ruột đi vòng vòng tại chỗ.
Xử lý xong sư phụ, tiếp theo chắc chắn sẽ là ta.
Trên đỉnh núi phía xa bỗng truyền đến một tiếng kêu thảm thiết vang vọng, ta giật b.ắ.n người, rùng mình một cái.
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ a!!" Ta rối rắm đến mức túm tóc xoắn xuýt.
"Bùm xì bùm xì…"
Bên cạnh đột nhiên vang lên âm thanh kỳ quái.
Ta quay đầu nhìn sang, thấy mấy cái đầu thò ra từ khung cửa sơn môn.
"Tiểu sư muội!" Mấy người hạ giọng gọi ta.
Ta vội vã chạy tới, mếu máo:
"Đại sư tỷ, Nhị sư tỷ, Tam sư huynh, ta phải làm sao đây? Cố sư huynh giận rồi, có khi nào sẽ nhốt ta lại bắt ta uống cháo trắng suốt một tháng không?"
Đại sư tỷ đưa ta một gói thịt khô:
"Tiểu sư muội, cố lên, đây là đồ ăn vặt ta tích trữ, mong có thể giúp muội qua được tháng cháo trắng dài đằng đẵng này."
Nhị sư tỷ vỗ vai ta:
"Tiểu sư muội đừng lo, chúng ta không phải người nhẫn tâm như vậy, có đồ ngon nhất định sẽ lén ăn sau lưng muội, tuyệt đối không để muội đau lòng!"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Hai người khoác tay nhau rời đi, để lại ta cầm túi thịt khô đã bị cắn dở đứng chơ vơ trong gió.