Bình Minh Của Tôi

Chương 7



Lục Kiều Kiều tức đến đỏ mặt:  

 

"Tôi không cần biết! Nếu hôm nay không bồi thường, tôi sẽ xé xác cô!"  

 

Lúc này, Hứa Cẩm Vi mới nhận ra tôi.  

 

Chị ta nhìn thấy Diệp Mạc đứng sau lưng tôi, sắc mặt lập tức tái nhợt.  

 

Nghe đến giá tiền của chiếc váy, chị ta gần như lảo đảo, đáng thương vô cùng.  

 

Chị ta vô thức nhìn về phía Tiêu Nhiên cầu cứu, nhưng anh ta chỉ mỉm cười, ngồi yên xem kịch vui.  

 

Bối rối một lúc, chị ta miễn cưỡng quay sang tôi, mở miệng:  

 

"Em gái, em biết—"  

 

Tôi lập tức lùi lại một bước:  

 

"Ê, đừng gọi tôi! Tôi họ Diệp, không quen chị."  

 

Sau đó, tôi nhanh chóng trốn ra sau lưng Diệp Mạc.

 

Hứa Cẩm Vi tái mặt, dường như không ngờ tôi lại vô tình đến vậy. Nhìn quanh, mấy nam sinh xung quanh cũng không có ý định giúp đỡ chị ta.

 

Chị ta nắm chặt tay, mắt nhắm nghiền, rồi ngất xỉu.

 

Tiêu Nhiên—người đáng lẽ ra sẽ đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân—lại lặng lẽ dịch sang bên cạnh, sợ bị chị ta ngã vào người.

 

Cuối cùng, chủ quán cà phê bước ra giải quyết tình hình.

 

Ông ta thẳng thừng sa thải Hứa Cẩm Vi, còn chuyện bồi thường thì để họ tự giải quyết.

 

Chủ quán lấy điện thoại ra, gọi một cuộc.

 

Chưa đầy mười phút, tôi đã thấy bố tôi, Hứa Đại Khánh, chậm rãi bước đến.

 

Nhìn Hứa Cẩm Vi đang nằm trên đất, gương mặt ông ta tràn đầy thương xót, nhưng khi nhìn sang tôi, ánh mắt lại là sự lạnh lùng quen thuộc.

 

Không ngoài dự đoán, ông ta chất vấn ngay:

 

"Chị con sao vậy? Có phải do con không?"

 

"Con giỏi lắm, cánh cứng rồi phải không? Để chị con bị bắt nạt thế này mà vẫn đứng nhìn?"

 

Đấy, vẫn là kiểu hành xử quen thuộc.

 

Tôi cũng là con gái ông ta, nhưng chỉ vì thành tích không bằng Hứa Cẩm Vi, từ nhỏ tôi đã bị ông ta lạnh nhạt.

 

Lúc nào ông ta cũng càm ràm rằng tôi không giống ông ta chút nào, "Làm sao nhà họ Hứa lại có một đứa con gái ngốc nghếch như thế?"

 

Dù tôi nỗ lực thế nào, chỉ kém Hứa Cẩm Vi vài điểm, ông ta cũng không thèm để mắt, tất cả tình thương đều dành hết cho chị ta.

 

Kiếp trước, khi ông ta đứng trước tòa án và đề nghị quyền nuôi tôi, tôi đã vui mừng khôn xiết.

 

Cuối cùng, tôi chỉ nhận được hết lần này đến lần khác sự thất vọng cay đắng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Giờ đây, tôi đã chẳng còn chút mong đợi nào với ông ta nữa.

 

Tôi lạnh lùng mở miệng:

 

"Ông không cần chỉ trích tôi. Hiện tại ông không phải là cha tôi nữa.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Hơn nữa, chuyện này là do con gái ngoan của ông tự làm, liên quan gì đến tôi?"

 

Mặt Hứa Đại Khánh đỏ bừng, chuẩn bị mắng tôi, nhưng chủ quán cà phê nhanh chóng lên tiếng giải thích sự thật.

 

Và đúng như tôi dự đoán, thái độ của Hứa Đại Khánh thay đổi ngay lập tức.

 

"Tiểu Tiếu, dù sao nó cũng là chị con, con biết đó, nó lúc nào cũng ngoan ngoãn, chăm chỉ, con có thể—"

 

Tôi suýt bật cười.

 

Lại nữa rồi, lại là trò đạo đức trói buộc này.

 

Tôi vừa định đáp trả, thì Diệp Mạc thay tôi ra tay trước.

 

"Ông Hứa, bây giờ Diệp Cẩm là người của nhà họ Diệp.

 

Ông không có tư cách xen vào chuyện của em ấy."

 

Nói xong, anh ta lấy điện thoại ra, định báo cảnh sát.

 

Hứa Đại Khánh lập tức hoảng hốt.

 

"Chúng tôi bồi thường! Đừng gọi cảnh sát, con gái tôi còn phải thi đại học."

 

Quả nhiên, lòng cha sâu không lường được.

 

Tôi bất giác siết chặt nắm tay, một cảm giác nghèn nghẹn dâng lên trong lồng ngực.

 

Diệp Mạc dường như nhận ra điều đó, vô thức đỡ lấy tôi.

 

Cuối cùng, Hứa Đại Khánh rút thẻ ra trả tiền bồi thường, mặt mày đau đớn như bị cứa vào tim.

 

Sau khi gọi vài cuộc điện thoại, ông ta mới miễn cưỡng gom đủ tiền, rồi vác Hứa Cẩm Vi rời khỏi quán cà phê.

 

Nhìn bóng lưng họ khuất dần, tôi nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy hả hê.

 

Nhưng kỳ lạ thay, tôi không thấy vui chút nào.

 

8

 

Chẳng mấy chốc, năm lớp 12 đã đến.

 

Tôi không cố ý gây sự với Hứa Cẩm Vi, mà cô ta cũng không còn dám giở trò.

 

Dù sao thì, trò mèo vờn chuột mà chơi c.h.ế.t con chuột ngay lập tức thì còn gì thú vị nữa?

 

Hơn nữa, hiện tại cô ta vẫn chưa làm gì đủ để khiến mình ngã xuống thật đau.

 

Nhưng có một chuyện làm tôi đau đầu không ít.