Bốc Thăm Cưới Phải Anh Lính Lưu Manh, Bạn Trai Cũ Hối Hận Rồi

Chương 6



Y tá đỡ bà nội nằm lên băng ca, bà thở dốc, n.g.ự.c phập phồng dữ dội.

 

Tôi nhìn thẳng vào mắt Mục Tang Sinh – nơi chất chứa vô vàn áy náy, xen lẫn trách móc tôi không hiểu chuyện.

 

Tôi bình tĩnh mở miệng:

 

“Mục Tang Sinh, tôi khinh thường anh.”

 

Diệp Uyển Tâm rơi nước mắt, gào lên với tôi:

 

“Bà Mục đã như vậy rồi!

Ôn Ninh, xem như là lỗi của tôi, tôi xin lỗi, đừng nói nữa có được không?!”

 

Buồn nôn thật.

 

Loại người như cô ta mà cũng xứng đáng làm giáo viên sao?

 

Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt uất ức của cô ta, lạnh lùng:

 

“Không cần diễn nữa.

Diệp Uyển Tâm, tôi không cần anh ta nữa.

Từ giờ, anh ta là của cô. Chúc mừng.”

 

Tôi quay người, đi về phía phòng bệnh của bố.

 

Mục Tang Sinh lảo đảo gọi với:

 

“Tiểu Ninh… đợi anh… anh sẽ nói chuyện với em sau…”

 

Tôi với anh ta… còn gì để nói nữa?

 

Tối đó, tôi trở về nhà.

 

Thu dọn mấy bộ quần áo đơn giản, rồi hẹn với mẹ Chu – hôm sau sẽ cùng nhau bắt tàu xuống miền Nam tìm Chu Dã.

 

Đường xa vạn dặm, tàu hỏa phải đi vài ngày mới tới.

 

Tôi quay lại bệnh viện, thức trắng đêm bên giường bệnh bố.

 

Ngoài cửa sổ phòng bệnh, Bắc Thị đón trận tuyết đầu tiên của mùa.

 

Tôi nhìn những bông tuyết rơi lả tả va vào kính cửa sổ.

 

Trong khoảnh khắc, mọi thứ như xa xăm đến lạ.

 

Chuyến Nam tiến lần này…

 

Nếu Chu Dã đồng ý, thì lúc tôi trở về, có lẽ đã là vị hôn thê của anh ta rồi.

 

—--





 

Sáng hôm sau, khi tôi chuẩn bị lên đường, Mục Tang Sinh lại đến tìm tôi.

 

Anh ta nói muốn cùng tôi ra ngoài ăn một bữa cơm, nói chuyện đàng hoàng.

 

Tôi từ chối.

 

Anh ta lại nói:

 

“Tiểu Ninh, xem như là… vì lần năm năm trước anh từng cứu em, được không?”

 

Tôi im lặng hồi lâu. Cuối cùng cũng gật đầu.

 

Coi như đây là bữa cơm cuối cùng giữa tôi và anh ta.

 

Vì người Mục Tang Sinh năm năm trước, người từng liều c.h.ế.t cứu tôi.

 

Tại nhà hàng quốc doanh.

 

Tất cả món ăn Mục Tang Sinh gọi, đều là món tôi thích.

 

Từ khi tôi mười ba tuổi, anh đã quen thuộc với khẩu vị của tôi.

 

Nếu… chúng tôi chưa từng bắt đầu mối quan hệ kia,

có lẽ cả đời này, anh ta sẽ luôn là một nửa người thân, một người anh lớn.

 

Và tôi… sẽ không bao giờ nhận ra — anh ta hèn nhát đến mức nào.

 

Khi món ăn được mang lên, Mục Tang Sinh lập tức đứng dậy, cẩn thận múc cơm, múc canh cho tôi.

 

Giọng anh ta gần như lấy lòng, hoàn toàn khác hẳn với sự điềm tĩnh thường ngày.

 

“Em vẫn thích ăn ở đây nhất, ăn thử xem có hợp khẩu vị không?

Chúng ta cũng có thể về nhà, anh nấu cho em… được không?”

 

Tôi nhìn anh ta tất bật qua lại.

 

Có vẻ như anh tưởng mấy hành động này sẽ che giấu được sự bất an hiện rõ trên mặt.

 

Nhưng tôi vẫn mở lời:

 

“Mục Tang Sinh, sau bữa cơm này, chúng ta chấm dứt hoàn toàn.

Anh đừng đến tìm tôi nữa. Cũng đừng đến gặp bố tôi.”

 

Tôi không muốn khiến bố phải đau lòng hay tức giận.

 

Về năm năm kia, tôi chưa từng có ý định nói với ông.

 

Nhưng tôi hiểu — nếu ông biết, ông sẽ còn ghét Mục Tang Sinh hơn cả tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Vì ông không chịu được khi thấy tôi bị tổn thương.

 

Mục Tang Sinh hấp tấp nói:

 

“Anh biết em để tâm đến chiếc vòng tay.

Anh đã nói với Uyển Tâm rồi, đợi bà nội xuất viện, sẽ trả lại vòng…”

 

Tôi bình thản cắt lời:

 

“Đừng nói nữa. Ăn cơm đi.”

 

Tính đến nay, tôi đã quen biết anh ta gần mười hai năm.

 

Dù tôi có trách, có hận — thì trong những năm tháng đã qua, anh ta cũng từng rất quan tâm, chăm sóc tôi.

 

Kết thúc như vậy là đủ rồi. Sau này, mỗi người một ngả.

 

Mục Tang Sinh thất thần ngồi lại chỗ cũ.

 

Một lúc lâu, có vẻ vẫn không cam lòng. Anh ta ngẩng đầu, ánh mắt kiên định:

 

“Anh chỉ nói một câu thôi:

Từ nay về sau, anh sẽ giữ khoảng cách rõ ràng với Uyển Tâm,

dù em có muốn cho anh cơ hội hay không.”

 

Về chuyện đính hôn, anh ta vẫn một chữ không nhắc đến.

 

Nhưng đối với tôi, bây giờ điều đó không còn quan trọng nữa.

 

Từ khoảnh khắc bố tôi bước vào phòng cấp cứu, cận kề cái c.h.ế.t —

Tôi lần thứ mười cầu hôn anh ta, và vẫn bị từ chối…

 

Tôi đã không còn muốn có tương lai với anh ta nữa.

 

Năm năm… quá đủ để lòng người nguội lạnh.

 

Tôi không đáp, chỉ yên lặng ăn cơm.

 

Ăn xong, chúng tôi cũng nên mỗi người một ngả.

 

Mục Tang Sinh nhìn tôi chăm chú, giọng đầy chắc chắn:

 

“Dù em có tin hay không, anh nhất định sẽ làm được…”

 

Chưa dứt lời…

 

Một người phụ nữ từ ngoài chạy vào, là hộ công từ bệnh viện.

 

Cô ấy trông vội vã, thấy tôi thì lưỡng lự.

 

Mục Tang Sinh cau mày:

 

“Có chuyện gì?”

 

Cô ấy đáp nhanh:

 

“Cô Diệp vẫn đang ở bệnh viện chăm bà Mục.

Có lẽ do quá mệt, đột nhiên thấy đau n.g.ự.c dữ dội.

Cô ấy nói muốn về nghỉ, nhờ anh đến chăm sóc bà thay.”

 

Mục Tang Sinh theo phản xạ lập tức đứng lên:

 

“Cô ấy bị bệnh tim bẩm sinh, đau n.g.ự.c thì phải gọi bác sĩ, về nghỉ cái gì?

Bà tôi có hộ công chăm mà?”

 

Cô hộ công ấp úng:

 

“Cô Diệp không yên tâm, nói phải tự tay chăm sóc mới được.”

 

 

Sắc mặt Mục Tang Sinh càng lúc càng khó coi.

 

Miệng nói:

 

“Cô về đi, tôi không qua đâu.”

 

Cô ấy lộ vẻ thất vọng, xoay người rời đi.

 

Nhưng rõ ràng — anh ta đã không còn tập trung.

Ánh mắt nhìn tôi chằm chằm, mấy lần định nói lại thôi.

 

Tôi bình tĩnh húp thìa canh, nói nhẹ:

 

“Không sao, anh cứ đi đi.”

 

Thật ra có một số chuyện…

 

Nếu anh ta thật lòng muốn thay đổi, thì năm năm qua đã thay đổi từ lâu rồi.

 

Biết anh ta lâu như vậy, tôi hiểu anh ta quá rõ.

 

Mục Tang Sinh thở phào nhẹ nhõm:

 

“Tiểu Ninh, vậy em chờ anh nhé, anh đi rồi quay lại ngay.

Anh… anh chỉ không yên tâm về bà nội thôi.”

 

Tôi gật đầu:

 

“Ừ.”