Bốc Toán Tử · Mạn Châu Sa Hoa

Chương 3



Ta liền quay sang nhìn Trương Giám Chính, chậm rãi cất lời:

"Chỉ là phụ hoàng vừa rồi cũng đã nói, năm xưa mẫu phi sinh hạ thần lúc giờ Tý, lại chịu đau trọn một ngày, mãi đến nửa đêm mới hạ sinh thần.

Thuở nhỏ, mẫu phi cũng từng mời Tĩnh An sư thái xem mệnh. Sư thái nói, giờ Tý không thể luận mệnh, có xem cũng không chuẩn xác.

Không biết đại nhân thấy thế nào?"

Trương Giám Chính lập tức toát mồ hôi lạnh:

"Tĩnh An sư thái là bậc cao nhân đắc đạo, lời bà nói, tất nhiên không sai.

Thần cũng đã nói, mệnh cách của Tam công chúa vốn dĩ đặc biệt. Quả thực, sinh vào đầu giờ Tý hay cuối giờ Tý, nhật can hoàn toàn khác nhau, mệnh cách cũng không giống nhau."

Ta tiếp tục truy vấn:

"Vậy đại nhân vừa rồi nói, trong số những mệnh cách có thể gây họa cho Đế tinh, rốt cuộc là giờ Tý đầu hay giờ Tý cuối?"

Trương Giám Chính cẩn thận rà soát lại trên giấy, cuối cùng dè dặt đáp:

"Thần chọn mệnh bàn của Tam công chúa là cuối giờ Tý."

Ta nhẹ nhàng thở ra, hướng phụ hoàng dõng dạc nói:

"Năm đó, vì sư thái không chịu luận mệnh cho thần, mẫu phi mới đặc biệt tìm bà đỡ, tra xét kỹ càng, cuối cùng xác nhận thần sinh vào đầu giờ Tý.

Chuyện này, cả sư thái lẫn bà đỡ đều biết rõ, phụ hoàng có thể sai người đến hỏi."

Phụ hoàng nghiêng mắt nhìn Trương Giám Chính.

Lão đại nhân lau mồ hôi trán, quỳ xuống nhận tội:

"Thần thất trách. Quả thực thần chỉ theo lẽ thường mà lấy cuối giờ Tý, không biết rằng Tam công chúa thực ra sinh vào đầu giờ Tý."

Phụ hoàng hừ lạnh một tiếng:

"Xem ra ngươi càng già càng hồ đồ, tự lĩnh năm mươi trượng đi."

Trương Giám Chính tóc bạc trắng cúi đầu nhận tội rồi lui xuống. Không biết năm mươi trượng này có đoạt mạng lão hay không.

Ánh mắt phụ hoàng lại chuyển qua Nhị hoàng huynh, lạnh lẽo như rắn độc trườn trên gương mặt huynh ấy.

Nhị hoàng huynh run rẩy như sàng gạo, nhưng vẫn không chịu buông tay khỏi cọc gỗ cứu mạng:

"Tam muội, sao còn chưa tẩy trang?"

Ta hơi mỉm cười, trước tiên rút trâm liễu xuống, mái tóc đen nhánh xõa dài, khiến phụ hoàng sững sờ.

Rồi ta quay sang nội thị nói:

"Làm phiền đại nhân mang chậu nước lại đây."

Nội thị được phụ hoàng cho phép, đang định lui xuống, chợt bên ngoài điện vang lên một tiếng thông truyền the thé:

"Thái phó Lưu Dung Dữ đến!"

4 Cánh cửa điện mở ra kẽo kẹt.

Ánh mặt trời gần trưa xuyên vào, tạo thành một dải sáng dài chéo trong điện.

Một thân ảnh cao ráo bước vào dải sáng.

Một thân quan phục, phong thái uy nghiêm.

Hắn chắp tay hành lễ với phụ hoàng:

"Chúc mừng bệ hạ, hỷ sự của bệ hạ. Hà Tây xuất hiện linh quy Lạc Thư, đây là điềm lành tối thượng."

Phụ hoàng không vui mà còn giận:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/boc-toan-tu-man-chau-sa-hoa/34.html.]

"Cớ sao lại là Hà Tây?"

Lưu Dung Dữ đứng giữa điện, giọng điệu thong thả:

"Hà Tây là quê hương trung cung. Phượng sào có hỷ, hẳn là thiên ý."

Phụ hoàng cười khẩy:

"Thái phó không lo cho Lưu gia của ngươi sao?"

"Lưu gia vẫn được thánh sủng, thần có gì phải lo?"

Phụ hoàng lại nhìn về Đại hoàng huynh:

"Ngươi thì sao? Ngươi cũng không lo ư?"

Từ lúc ta tiến điện, Đại hoàng huynh vẫn im lặng. Giờ hắn mới thẳng lưng nói:

"Phụ hoàng thịnh thế, nhi thần tự có phụ hoàng che chở."

Phụ hoàng cười lớn ba tiếng, rồi lạnh lùng nhìn Nhị hoàng huynh:

"Trẫm còn chưa già, các ngươi đã nóng lòng rồi. Hà Tây Trịnh thị, đáng chết!"

Nhị hoàng huynh từ khi nghe Lưu Dung Dữ báo tin Hà Tây có điềm lành thì đã mặt cắt không còn giọt máu.

Lúc này, chỉ kịp kêu một tiếng "Mẫu hậu cứu ta", đã bị phụ hoàng sai người bịt miệng, lôi xuống.

Ta âm thầm thu lại viên phấn che vết bớt vào tay áo, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

May mà Lưu Dung Dữ đến kịp. Nếu không, ta cũng không chắc có thể che giấu vết bớt mà không để lại dấu vết.

Mẫu phi xưa nay hiểu rõ phụ hoàng. Khi lời tiên đoán xuất hiện, mẫu phi đã biết không thể thoát.

Ngay lúc phụ hoàng sai người tra tấn thuật sư, mẫu phi đã lấy cớ không khỏe để lui xuống, vội vã dặn dò ta hậu sự.

Người căn dặn, nếu sau này gặp nguy, hãy buộc thư vào con chim xanh trong cung Dao Hoa rồi thả nó bay.

Cuối cùng đã tìm ra kẻ đe dọa đế tinh, phụ hoàng cũng vui vẻ hẳn, cười nói với Lưu Dung Dữ:

"Hôm nay không giữ ngươi đánh cờ, đi xem Thục phi thế nào đi."

Lưu Dung Dữ tạ ơn, dẫn Đại hoàng huynh về Minh Hoa cung của Thục phi.

Điện trong phút chốc chỉ còn lại ta.

Phụ hoàng lại thất thần, ngơ ngẩn nhìn ta hồi lâu, thì thào:

"Giống A Châu, thật giống..."

Mẫu phi xuất thân từ Nam Cương, vốn mang tên Mạn Châu.

Ta không né tránh ánh mắt phụ hoàng, chỉ siết chặt nắm tay trong tay áo, siết đến mức lồng n.g.ự.c đau buốt.

Cuối cùng, phụ hoàng phất tay cho ta lui xuống.

Còn sai người đến Dao Hoa cung, lấy hết những bức họa mẫu phi do Vân Thu vẽ.

Bước ra khỏi Càn Thanh cung, trời đã chính ngọ.

Ta nheo mắt, nhìn bóng dương biểu ngoài điện.

Thời gian trôi như nước chảy.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Chớp mắt, mẫu phi đã rời xa ta hơn bốn năm.

Ta nhớ người biết bao…

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com