Trên đường trở về cung Dao Hoa, ta cố ý vòng qua một đoạn, dò hỏi tin tức về Khâm Thiên Giám.
Phụ hoàng quả thực lãnh bạc, ngay cả người như Khâm Thiên Giám cũng bị đánh đủ năm mươi trượng, không chút nương tay. Chỉ để lại một hơi thở, miễn cho hắn khỏi c.h.ế.t mà thôi. Nhưng nội tạng bên trong, e rằng đã tổn thương sâu. Không biết còn sống được bao lâu.
Về đến cung Dao Hoa, con chim thanh tước đã về trước ta, lúc này đang ung dung mổ thức ăn trên tay Vân Thu.
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Thanh tước này vốn có một đôi, con còn lại đã được mẫu phi mang đến Giang Nam.
Sau khi mẫu phi qua đời, cung nữ đi theo tìm khắp nơi không thấy. Mọi người đều nói, con chim này có linh tính, đã theo linh hồn chủ nhân mà đi rồi.
Thấy ta vào, Vân Thu khẽ ra dấu tay, ý bảo vài bức họa nhỏ của mẫu phi đều đã bị người của phụ hoàng mang đi.
Ta cầm bút, viết một tờ giấy: "Ta muốn đưa thuốc cho Trương Giám Chính."
Sau đó nhận lại thanh tước từ tay Vân Thu, buộc mảnh giấy vào, rồi lại thả bay đi.
Đến tối, một nội thị không mấy nổi bật lặng lẽ tiến đến bên ta: "Công chúa, thuốc của người, có thể giao cho nô tài."
Ta ngẩng lên nhìn mặt hắn, tướng mạo tầm thường, ta không hề có ấn tượng. Nhưng trên y phục có thêu hoa văn, hiển nhiên không phải kẻ mới vào cung.
Bản lĩnh của Lưu Dung Dữ, so với ta tưởng tượng còn lớn hơn.
Ta sai Vân Thu tìm ra hộ tâm hoàn, lại dặn dò nội thị mang lời nhắn:
"Uống thuốc này vào, dù thương thế có lớn đến đâu cũng có thể bảo vệ tâm mạch, từ từ chữa trị, không lo mất mạng. An Bình bất đắc dĩ mới vạch trần chuyện giờ Tý, mong lão đại nhân lượng thứ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/boc-toan-tu-man-chau-sa-hoa/5.html.]
Nam Cương sản sinh kỳ hoa dị thảo, linh cầm dị thú. Liên quan đến y thuật và dược vật cũng khác biệt hoàn toàn với Trung thổ.
Mà họ Tần đời đời trấn thủ Nam cương, sớm đã hòa nhập cùng nơi ấy.
Hộ tâm hoàn và phấn che khuyết điểm, đều là vật mẫu phi mang từ Nam Cương về. Người đã không còn, nhưng những gì lưu lại vẫn đang bảo vệ, giúp đỡ ta.
Chóp mũi cay cay, nhưng ta lại mạnh mẽ nuốt nước mắt vào lòng.
Trịnh trọng nhìn nội thị trước mặt: "Nói với chủ nhân ngươi, ta cũng muốn vào Hồng Văn quán."
Hồng Văn quán là nơi hoàng tử Đại Lương học tập. Ở đó, bọn họ học đạo đế vương, đạo dùng người. Kẻ thắng sau cùng, chính là người bước lên long tọa.
Nội thị mang thuốc đi, nhưng không đem về hồi âm của Lưu Dung Dữ.
Ba ngày sau, ta bị Hoàng hậu Trịnh thị triệu đến Phượng Tảo cung.
Vì tội bất kính, ta bị tát một trăm cái, lại bị phạt quỳ dưới ánh nắng gắt buổi trưa, trên lưng đè tảng đá xanh nặng nề, hai canh giờ liền.
Nhị hoàng tử vốn đang yên ổn bỗng đột nhiên c.h.ế.t yểu, Trịnh hoàng hậu không phải kẻ ngu dốt. Bà ta không dám trách phụ hoàng, chỉ có thể trút giận lên ta.
Cả ngày không ăn không uống, cuối cùng ta ngã quỵ trong cái nắng như thiêu.
Lúc tỉnh lại trên giường quen thuộc của cung Dao Hoa, ta vẫn cảm thấy mơ hồ, dường như trong cơn mê man, ta từng nghe thấy một tiếng thở dài của Lưu Dung Dữ.