Bốc Toán Tử · Mạn Châu Sa Hoa

Chương 5



Sau khi ta khỏi bệnh, liền nghe tin Trịnh hoàng hậu quá đau buồn vì mất con, không thể tiếp tục chấp chính trong hậu cung. Phượng ấn được phụ hoàng giao cho Thục phi Lưu thị thay mặt quản lý.

Trương Giám Chính của Khâm Thiên Giám cũng vì tuổi cao sức yếu, dâng sớ xin cáo lão hồi hương. 

Phụ hoàng chuẩn y, nhưng ra lệnh hắn phải chọn ra người kế nhiệm trước một năm.

Bởi vậy, Khâm Thiên Giám ban ra bảng chiêu mộ rộng rãi, tìm kiếm hiền tài khắp thiên hạ. 

Trong khoảng thời gian ngắn, kinh thành chật ních các phương sĩ, thuật sư.

Lại có Lưu Thái phó tấu trình lên phụ hoàng, rằng huyết mạch hoàng gia vô cùng quý giá, công chúa cũng nên được dạy dỗ cẩn thận, cùng hoàng tử đồng học.

Phụ hoàng chuẩn y.

Vậy là ta được vào Hồng Văn quán, cùng Đại hoàng huynh học tập. Người dạy chúng ta, chính là Lưu Dung Dữ.

Suốt mấy tháng liền, Lưu Dung Dữ không hề qua loa, tận tâm tận lực truyền dạy ta đạo dùng người.

Hôm Đại hoàng huynh bị phái đi tiếp đón sứ thần Bắc Yến, không thể đến lớp, ta cố ý ở lại tìm khuyên tai bị mất.

Lưu Dung Dữ cũng quay lại tìm ta: "Công chúa đang tìm gì vậy?"

Ta đứng thẳng dậy, nở nụ cười rạng rỡ: "Tìm đại nhân."

Hắn thoáng bất đắc dĩ: "Công chúa tìm thần, có chuyện gì?"

"Thái phó đại nhân cuối cùng cũng chịu đích thân dạy ta."

Nghe vậy, mắt Lưu Dung Dữ thoáng qua một tia trầm mặc: "Thần chỉ mong công chúa bình an vui vẻ. Nhưng mệnh cách của công chúa quá hung hiểm, nếu không học thêm chút bản lĩnh, e rằng khó bảo toàn tính mạng."

Ta nghiêm túc thu lại nụ cười, cúi gối hành lễ: "Lễ này, tiểu Lưu nhi tạ ơn đại nhân."

Lưu Dung Dữ ngẩn người, rồi bật cười: "Quả nhiên. Tiểu Lưu nhi thông minh như vậy, hẳn từ ngày thanh tước cầu cứu đã đoán ra là ta."

Nói đoạn, hắn lại hỏi: "Tiểu Lưu nhi không muốn biết, ta và mẫu phi ngươi có quan hệ gì sao?"

Ta lắc đầu, đôi mắt hạnh giống hệt mẫu phi, nhìn thẳng vào hắn:

"Người là kẻ mẫu phi tin tưởng nhất, vậy cũng là người ta tin tưởng nhất."

Lưu Dung Dữ thoáng sửng sốt, ánh mắt như có ánh nước lóe qua.

Hắn gật đầu, nói: "Phải. Tiểu Lưu nhi có thể tin ta, như tin mẫu phi ngươi vậy."

Ta cũng kiên định gật đầu.

Nhưng nếu nói rằng ta tin hắn, chẳng thà nói rằng ta đang đánh cược.

Cược rằng hắn không thể trơ mắt nhìn một tiểu cô nương giống hệt cố nhân, ch//ế/t oan trong chốn thâm cung.

7 Đêm ấy, Phụ hoàng thiết yến trong cung, khoản đãi sứ thần Bắc Yến.

Vị trí gần người nhất, dưới tả thủ, lại không phải là Lưu Dung Dữ, mà là một nam tử trẻ tuổi ta chưa từng gặp. Người vận bạch y thanh nhã, diện mạo như ngọc, chẳng vướng chút trần ai.

Trịnh Hoàng hậu sai nữ kỹ Hà Tây dâng lên vũ khúc Tây Lương.

Tiếng tỳ bà dồn dập, nữ kỹ xoay tròn như cánh nhạn, vũ đạo càng lúc càng nhanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/boc-toan-tu-man-chau-sa-hoa/67.html.]

Giữa tiếng hoan hô vang khắp đại điện, vũ kỹ dẫn đầu đột nhiên xoay người đến trước án của Phụ hoàng, từ trong ủng rút ra một đoản đao, nhắm thẳng vào n.g.ự.c người.

Phụ hoàng vừa lộ ra nét kinh hoàng, đoản đao liền bị Lưu Dung Dữ, người ngồi dưới Hoàng hậu Trịnh thị, dùng chén rượu đánh rơi xuống đất.

Đợi đến khi nữ kỹ bị thị vệ trong điện khống chế, Phụ hoàng bật tiếng cười lớn:

"A Lữ và A Lưu, quả nhiên không hổ là cánh tay trái phải của Trẫm."

Nói đoạn, Người quay sang giáng một bạt tai nặng nề lên mặt Hoàng hậu Trịnh thị:

"Tiện phụ đáng chết!"

Khóe môi Trịnh Hoàng hậu rỉ máu, song ánh mắt lại rực sáng dị thường:

"Tiêu Liệt, ngươi gi/ế//t con trai ta, còn muốn diệt tộc Trịnh thị Hà Tây. Theo ta thấy, kẻ đáng ch//ế/t, chính là ngươi!"

Phụ hoàng cười lạnh:

"A Lữ đã sớm bấm quẻ cho Trẫm, biết trước hôm nay ngươi sẽ làm loạn. Đúng là đàn bà nông cạn, không biết tự lượng sức!

"Người đâu, lột bỏ y phục của tiện phụ này, đem làm nhân trệ*! Cho ả tận mắt chứng kiến, rốt cuộc là Trẫm ch//ế/t trước, hay cả Trịnh gia của ả ch/ế//t trước!"

*Nhân trệ: Hình phạt người lợn.

Ánh mắt Trịnh Hoàng hậu lóe lên tia kinh hoàng, nhưng rất nhanh đã bị tin cấp báo từ ngoài điện làm tiêu tán:

"Khẩn cấp tám trăm dặm! Quân Hà Tây tạo phản, Trịnh thị khởi loạn!"

Hai tay bị trói, tóc cài xộc xệch, Trịnh Hoàng hậu ngửa đầu cười lớn:

"Trời giáng dị tượng, yêu tinh tái xuất, vận số Đại Lương đã tận!

"Tiêu Liệt, ngày ch/.ế.t của ngươi, sắp đến rồi!"

Phụ hoàng không nói một lời, lạnh lùng dõi theo bóng Trịnh Hoàng hậu bị lôi xuống. Một lát sau, người mới quay sang ta:

"A Lữ, xem lại mệnh cách của Tam công chúa cho Trẫm."

Nam tử bạch y khẽ cử động, thong thả đứng dậy, giọng nhạt như sương:

"Thần tuân chỉ."

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Y từng bước tiến về phía ta, đôi mắt như hắc diệu thạch, tưởng chừng có thể xuyên thấu da thịt, nhìn thẳng vào linh hồn ta.

Tim ta thắt lại, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, cất tiếng hỏi:

"Đại nhân xưng hô thế nào?"

"Thần là chủ bộ của Khâm Thiên Giám, Lữ Đạo Vi."

Người này, giống như thuật sĩ năm năm trước ta gặp ở Giang Nam, cũng mang họ Lữ - Lữ trong Lữ tổ.

Nhịp tim ta càng gấp, nhưng nụ cười trên môi lại càng ngọt ngào hơn.

"Lữ đại nhân xem tướng mặt hay xem tướng tay?"

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com