Bốc Toán Tử · Mạn Châu Sa Hoa

Chương 6



Lữ Đạo Vi chăm chú nhìn vào ấn đường của ta, sắc diện trầm tĩnh, không gợn sóng.

Tối nay là cung yến, ta ăn vận lộng lẫy, đương nhiên cũng dán hoa điền giữa trán.

Khi ta nghĩ y sẽ không trả lời, y cuối cùng cũng mở miệng:

"Phiền công chúa, đưa tay phải ra."

Ta âm thầm thở phào, thong thả vén tay áo, đưa tay.

Để thay đổi đường chỉ tay, Mẫu phi nhiều năm qua vẫn dùng dược thủy ngâm tay ta, cho đến khi ngay cả Niết An sư thái cũng nói, bà đã không thể nhìn ra được gì.

Lữ Đạo Vi lấy ra một tấm khăn trắng, đỡ lấy cổ tay ta. Ánh mắt y vừa lướt qua lòng bàn tay ta, dường như bị thứ gì đó đ.â.m trúng, hơi nhíu mày.

Ngồi bên phải ta, Lưu Dung Dữ bất chợt đứng dậy, hướng Phụ hoàng chắp tay:

"Bệ hạ, có nên để sứ thần rời chỗ trước chăng?"

Phụ hoàng mặt mày căng cứng:

"Để A Lữ xem trước đã."

Lữ Đạo Vi như chẳng nghe thấy xung quanh, chỉ chuyên chú nâng tay ta, cẩn thận quan sát.

Một lát sau, y buông tay, thản nhiên nói:

"Tam công chúa cát nhân thiên tướng, phúc trạch có thể bảo hộ giang sơn."

Vừa dứt lời, cơn gió dài từ ngoài điện ùa vào, làm tà áo y tung bay, phiêu dật như tiên nhân.

Phụ hoàng nới lỏng bàn tay đang siết chặt chén rượu:

"Vậy còn Hà Tây Trịnh thị?"

Giọng Lữ Đạo Vi bình thản, như thể đang bàn về thời tiết:

"Phản quân chẳng qua là bệnh ghẻ lở, không đáng lo ngại."

Mặt Phụ hoàng cuối cùng cũng giãn ra, lúc này mới nhớ đến sứ thần Bắc Yến:

"Đất Yến giáp Hà Tây của Trẫm, ngày thường giao thương mật thiết. Không biết quý quốc định đóng vai trò gì trong lần này?"

Sứ thần Bắc Yến kính cẩn quỳ xuống:

"Thần phụng chỉ đến đây, chính là để thay Thái tử cầu hôn công chúa Đại Lương, kết thành đồng minh. Tuyệt đối không cung cấp dù chỉ một hạt thóc cho phản quân."

Phụ hoàng cười lớn, cảm thấy uy nghiêm hiển hách, liền lệnh tiếp tục yến tiệc, cùng sứ thần uống rượu thâu đêm.

Chỉ có Lưu Dung Dữ, vì xử lý phản loạn Hà Tây, sớm cáo lui rời điện.

Nhạc khúc nổi lên, chén rượu chạm nhau, tựa hồ mọi chuyện khi trước chưa từng xảy ra.

Nhưng ta không hiểu, vì sao Lữ Đạo Vi lại đưa ra lời luận đoán như vậy.

Đông Hải Lữ thị, chẳng phải vẫn luôn "không nói lời giả" hay sao?

9 Mẫu phi từng nói, khi sư thái xem mệnh cho ta, sắc mặt đại biến, thất kinh thốt lên:

"Mệnh cách cực quý, song bất lợi cho phu. Nếu không yểu mệnh, tất g.i.ế.c quân đoạt thiên hạ."

May thay, mẫu phi cùng sư thái giao tình thâm hậu.

Người khẩn cầu sư thái che giấu thiên cơ, đổi giờ sinh của ta từ đêm sang rạng sáng, lại bỏ ra một số vàng lớn để mua chuộc bà đỡ.

Hơn nữa, người còn nhờ sư thái thu nhận ta làm ký danh đệ tử, hy vọng nhờ phúc lực nhà Phật, có thể bảo hộ ta bình an trưởng thành, tránh được mệnh yểu vong.

Nhưng năm ta lên sáu, mắc bệnh đậu mùa, hiểm nguy khôn cùng.

Phụ hoàng quý trọng long mệnh, chẳng màng thân thể ta suy nhược, hạ lệnh đưa ta ra ngoại ô hoàng trang, mặc ta sống c.h.ế.t tự sinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Mẫu phi lấy cái c.h.ế.t uy hiếp, mới tranh được một cơ hội đưa ta đến dưỡng bệnh tại ngôi cổ tự Ngọc Hoa.

Trụ trì Ngọc Hoa tự chính là sư thái Tịnh An.

Người cùng mẫu phi không quản ngày đêm, dốc lòng chăm sóc ta, rốt cuộc đoạt lại ta từ tay Diêm La Vương.

Ngày ta khỏi bệnh hồi cung, sư thái do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nhắc nhở mẫu phi rằng, năm ta chín tuổi, còn một đại kiếp nạn.

Nếu không qua được, tất vong mệnh.

Mẫu phi nghe vậy, chẳng hề rơi lệ, chỉ chăm chăm nhìn sư thái:

"Tịnh An, ngươi ắt có cách, đúng không?"

Sư thái cúi mắt niệm một câu Phật hiệu, khi ngước lên, ánh mắt đã tràn đầy từ bi.

"Tương truyền, hậu nhân của Lữ Tổ ở Đông Hải có thể xem mệnh như thần, lời nói ra tất thành chân ngôn. Nếu nương nương có thể đến Giang Nam, may ra có thể gặp được họ.

Nếu bọn họ nguyện ý xuất thủ hóa giải kiếp nạn, lệnh nghi có thể bảo toàn thọ mệnh."

Ba năm sau, phụ hoàng vi hành xuống Giang Nam. Mẫu phi vui mừng khôn xiết, dốc hết tâm tư lấy lòng phụ hoàng, rốt cuộc được mang ta theo cùng.

Lúc chọn cung nhân theo hầu, mẫu phi cũng hết sức cân nhắc. Người mang theo hai thị nữ tâm phúc từ Nam Cương vào cung.

Vân Thu tinh thông độc dược, thiện y thuật. Vọng Xuân giỏi bói toán.

Sư thái từng nói, đại kiếp của ta không phải bệnh tật. Mẫu phi bèn chọn Vọng Xuân đồng hành.

Dọc đường, Vọng Xuân cầm ba đồng tiền liên tục gieo quẻ, truy tìm tung tích hậu nhân Lữ Tổ.

Ngày thuật sĩ không mời mà đến, Vọng Xuân gieo được quẻ "Thủy Hỏa Ký Tế".

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Quẻ này thượng Khảm hạ Ly, ban đầu cát tường, về sau đại loạn.

Mẫu phi suy nghĩ hồi lâu, dặn ta ẩn mình sau màn trướng trong Uyên Ương sảnh, chờ người thăm dò trước. Đợi khi người vỗ tay làm hiệu, ta mới giả vờ chơi trốn tìm với Vọng Xuân, vô tình bước ra ngoài.

Nhưng không ai ngờ, thuật sĩ kia vừa vào liền tự báo danh, chỉ mặt gọi tên phụ hoàng, lạnh lùng phán một câu:

"Kẻ khiến thiên hạ đại loạn, chính là người ở bên cạnh bệ hạ."

Phụ hoàng cả kinh, lại giận dữ, truy hỏi nhiều lần. Lữ thuật sĩ chỉ lắc đầu không đáp.

Đến khi một trăm trượng đánh xuống, hắn mới hấp hối thốt lên một câu:

"Họ Lữ Đông Hải có gia quy, phán mệnh như sắt, không thể vọng ngôn. Dẫu bệ hạ đánh ch//ế/t thần, thần cũng không thể bịa đặt vô cớ."

Phụ hoàng cười lạnh: "Ngươi khi thì nói gian thần ở bên cạnh trẫm, khi thì lại bảo không thể bịa đặt. Trẫm thấy ngươi chẳng phải hậu nhân Lữ Tổ, chỉ là kẻ giảo hoạt lừa đời đoạt danh mà thôi!

Tiếp tục đánh! Nói không ra tức là khi quân, đánh ch./ế/t luận tội!"

Ta nín thở lắng nghe bên ngoài, hơi thở của thuật sĩ ngày càng yếu, chẳng bao lâu liền im bặt.

Chỉ còn tiếng trượng nện lên da thịt, trầm đục mà đáng sợ.

Bỗng một bàn tay lạnh lẽo bịt miệng ta từ phía sau.

Ta ngoảnh lại, là mẫu phi. Người ra hiệu ta đừng lên tiếng, lặng lẽ dắt ta rời đi từ cửa sau của Bắc sảnh.

Hôm ấy, chính là ngày ta và mẫu phi vĩnh biệt.

Cho đến khi người uống cạn chén hạc đỉnh hồng, lệ rơi vuốt má ta, ánh mắt lưu luyến hóa thành tro tàn.

Lúc đó, ta mới thực sự hiểu được ý nghĩa của câu "Thủy Hỏa Ký Tế"—ban đầu cát tường, về sau đại loạn.

Ở bên quân vương, như bầu bạn với hổ dữ.

Ở bên bạo quân, chẳng khác nào bầu bạn với hổ điên.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com