10
Hôm sau, phụ hoàng phong ta làm "Hộ Quốc Công Chúa", ban thực ấp ba nghìn hộ.
Đại hoàng huynh rốt cuộc cũng nhận ra sự tình.
Gặp ta ở Hồng Văn Quán, hắn cười lạnh: "Một vị Hộ Quốc Công Chúa thật giỏi. Họ Lưu bỏ tiền bình phản, nhưng lại là ngươi phù hộ giang sơn."
Ta lật trang "Binh Pháp Tôn Tử" trên bàn: "Ta có thể phù hộ Đại Lương giang sơn, đại hoàng huynh không vui sao? Đừng quên, huynh cũng mang họ Tiêu."
Đại hoàng huynh cười nhạt: "Ta chỉ tò mò, tam muội từ khi nào đã có bản lĩnh lớn thế, ngay cả Khâm Thiên Giám cũng có thể can thiệp. Nhị hoàng đệ đoản mệnh của ta còn chưa có khả năng này."
Ta không ngẩng đầu: "Thiên ý khó dò, ta cũng không ngờ mình lại có phúc khí lớn đến vậy."
...
Đêm ấy, ta viết thư cho Lưu Dung Dữ, nhờ hắn tra xét lai lịch Lữ Đạo Vi.
Sáng hôm sau, chim Thúy Điểu vẫn chưa trở về.
Lúc này, ta mới hạ quyết tâm, lấy danh nghĩa cầu phúc cho Đại Lương và phụ hoàng, xin phép xuất cung đến Ngọc Hoa tự, giới trai lễ Phật ba ngày.
Không lâu sau, trong kinh đô liền lan truyền một lời tiên đoán:
"Thái Bạch tinh hiện giữa ban ngày, nữ chủ đương hưng."
11
Ba ngày sau hồi cung, đại cung nữ của Huệ phi họ Lưu mang đến một hộp lễ vật, nói là do đại hoàng huynh chuẩn bị cho ta nhân tiết Thất Tịch.
Nàng ta cất lời khách khí: "Hôm nay là ngày nữ nhi, nương nương dưới gối không có con gái, nên muốn mời tam công chúa cùng dùng bữa tối."
Nhưng bên trong hộp lễ vật, lại là ba chiếc lông đuôi của chim thước.
Khi hoàng hôn buông xuống, ta dẫn theo Vân Thu đến Minh Hoa cung.
Cuộc bình loạn ở Hà Tây tiến triển thuận lợi, họ Lưu có công không nhỏ. Triều đình đã có người lần lượt dâng sớ, thỉnh lập Huệ phi họ Lưu làm hậu.
Bởi vậy, Minh Hoa cung đèn hoa rực rỡ, phượng hoàng giăng khắp chốn, tỏ rõ vẻ cao quý và hân hoan.
Huệ phi nắm tay ta, cười dịu dàng trò chuyện: "Lâu ngày không gặp, An Bình nay đã trở thành một đại mỹ nhân, không biết công tử nhà nào có phúc cưới về đây?"
Ta cũng cười nhạt: "Tất cả đều do phụ hoàng làm chủ."
Khi ánh trăng bò lên tường cung, Huệ phi cuối cùng cũng nhắc đến thái tử Bắc Yến, nói rằng hắn trẻ trung tài hoa, văn võ song toàn, diện mạo anh tuấn bất phàm.
Nàng ta sai cung nữ mang tranh vẽ của hắn ra: "An Bình, con xem thử."
Ta cúi mắt: "Nương nương, An Bình còn nhỏ."
Huệ phi khẽ phe phẩy quạt lụa: "Không nhỏ nữa, sang năm đã cập kê. Giờ cùng Bắc Yến đính hôn trước, rồi từ từ chuẩn bị, sang năm đại hôn là vừa đẹp."
Ta điềm đạm đáp: "Dường như không giống lời phụ hoàng nói."
Huệ phi chưa kịp trả lời, thì thanh âm của đại hoàng huynh từ ngoài rèm vọng vào: "Tam muội không cần lo, bên phía phụ hoàng đã có thái phó giúp ngươi nói đỡ."
Hắn vén rèm bước vào, ánh mắt sắc lạnh nhìn ta.
Ta khẽ cụp mắt: "Ta không muốn gả, tự nhiên không cần lo lắng."
Sắc mặt đại hoàng huynh thoáng đanh lại, giọng lạnh băng sai người hầu bên ngoài: "Tam muội rượu mời không uống, vậy thì để hoàng huynh mời thêm một món nữa."
Trên khay trong tay thái giám, chính là một con chim thanh thước bị vặn gãy cổ.
Ta quay mặt đi: "Trời cao có đức hiếu sinh, gi//ế/t chóc không tích phúc."
Đại hoàng huynh hài lòng cười nhẹ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
"Nếu không bắt được con súc sinh này, ta còn thật sự bị ngươi lừa gạt. Tiếc thay, nhân vật như Lữ tiên sinh, sao có thể chịu sự sai sử của một nữ nhân?
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
"Tam muội thích tích phúc, vừa hay Bắc Yến cũng yêu thích danh tiếng phúc vận của muội. Nếu muội nghe lời, chúng ta đều tốt.
"Bằng không, ta chỉ đành mang con chim này dâng lên phụ hoàng, để người xem thử, vị Hộ Quốc công chúa của người, rốt cuộc có thể vươn tay đến mức nào."
Ta cố gắng làm giọng mình cứng rắn: "Tất cả tùy đại hoàng huynh làm chủ."
12
Hồi cung, ta hỏi Vân Thu: "Nhìn rõ chưa?"
Vân Thu gật đầu, sau đó mài mực, cẩn thận vẽ lại chân dung Huệ phi.
Ta không có việc gì làm, liền ra ngoài sân nhìn Lương quý nhân cùng các cung nữ xỏ kim Thất Tịch.
Trăng sáng như tơ, soi rọi cả sân cung.
Những nữ tử tuổi thanh xuân, bàn tay trắng muốt nhanh nhẹn luồn những sợi chỉ ngũ sắc qua chín lỗ kim.
Lương quý nhân kéo tay ta: "Công chúa cũng thử một lần?"
Ta vội vàng lắc đầu từ chối.
Đôi tay này của ta, có thể khuynh đảo phong vân. Nhưng muốn dùng để xỏ kim luồn chỉ, thật sự quá khó khăn.
Lương quý nhân che miệng cười khẽ, rồi cầm một nút kết ngũ sắc trên bàn, nhét vào tay ta: "Đây gọi là 'Tương Liên Ái', công chúa hãy cầm lấy."
Tiếng cười đùa vang vọng, ánh trăng đã lên đỉnh trời.
Sắp đến lúc tàn cuộc, thì Lưu Dung Dữ đột nhiên đến Dao Hoa cung. Lương quý nhân vội vã dẫn cung nữ tránh đi.
Vài ngày không gặp, chân mày Lưu Dung Dữ đã phảng phất nét mệt mỏi. Hắn liếc nhìn "Tương Liên Ái" trong tay ta, rồi nhẹ giọng gọi: "Tiểu Lưu nhi."
"Kinh thành xuất hiện một lời tiên đoán, nói rằng Đại Lương sắp có nữ chủ hưng thịnh. Ta đã cố sức ngăn chặn tin tức, nhưng sớm muộn hoàng đế cũng sẽ nghe được.
"Ta thấy kẻ mới nhậm chức ở Khâm Thiên Giám, dường như không có ác ý với muội. Ta sẽ nghĩ cách đưa hắn đến Dao Hoa cung ngày mai, muội thăm dò ý tứ của hắn."
Ta lắc đầu từ chối: "Lời tiên đoán đó, chính là ta tung ra."
Lưu Dung Dữ sửng sốt, ánh mắt lạnh như băng bỗng bùng lên ngọn lửa tối tăm: "Muội điên rồi sao? Khó khăn lắm mới khiến hoàng đế không nghi ngờ muội."
Ta nhìn chằm chằm vào hắn:
"Ta không thể tranh đoạt ngôi vị sao?"
Lưu Dung Dữ ngây người, ánh lửa trong mắt hắn vụt tắt, trở lại thành hồ sâu đêm tối: "Muội chỉ là nữ nhi, cần gì phải bước vào con đường hiểm ác này? Chỉ cần sai một bước, muội sẽ mất mạng."
Giây phút đó, ta cuối cùng cũng hiểu, vì sao bản năng không muốn tiết lộ bí mật này với hắn.
"Nhưng đó vốn dĩ là vận mệnh của ta." Ta cười khẽ, ngẩng đầu nhìn lên sao Thái Bạch trên trời, "Nó ở đó, có trốn cũng không thoát."
Giọng nói của Lưu Dung Dữ hơi khàn: "Muội có thể rời khỏi Đại Lương."
Ta "ồ" một tiếng: "Đây cũng là lý do huynh muốn ta gả sang Bắc Yến?"
Lưu Dung Dữ khẽ sững lại: "Muội đã biết?"
Hắn hạ thấp giọng, giọng nói dịu dàng đến cực độ: "Tiểu Lưu nhi, ta đã điều tra kỹ càng. Thái tử Bắc Yến, đích thực là một nhân vật kiệt xuất."
Ta chỉ lặng lẽ nhìn hắn, không đáp.
Cuối cùng, hắn nói khẽ, giọng khàn đi: "Như muội mong muốn, tam công chúa."