13
Sau khi Lưu Dung Dữ rời đi, ta bước vào điện tìm Vân Thu: "Đã vẽ xong chưa?"
Nàng lặng lẽ gật đầu, trong mắt mang theo vài phần bi thương.
Ta cúi đầu nhìn, bên cạnh bức họa của Lưu Thục phi, còn có một tờ giấy nữa đang phơi khô, trên đó vẽ một đôi chim thuý điểu sinh động như thật.
Đôi chim thuý điểu trong cung Dao Hoa này, vốn do Vọng Xuân nuôi dưỡng. Về sau nàng cùng mẫu phi ta ch//ế/t ở Giang Nam, Vân Thu liền xem con chim còn lại như di vật của Vọng Xuân.
Ta khẽ siết tay nàng: "Những món nợ này, sớm muộn cũng phải tính."
Vân Thu lại gật đầu, rồi bắt đầu giúp ta trang điểm. Dưới bàn tay khéo léo của nàng, dung nhan ta thoáng chốc trưởng thành mười mấy tuổi, gần như giống hệt mẫu phi của ta năm xưa.
Ta cởi cung trang, chỉ giữ lại một bộ trung y trắng tinh, rồi gỡ trâm cài, để mặc mái tóc dài đổ xuống.
Sau đó, lặng lẽ rời cung, thẳng hướng đình Nguyệt Quan giữa hồ mà đi.
Từ sau khi mẫu phi qua đời, năm nào đến Thất Tịch, phụ hoàng cũng đến nơi này, một mình uống rượu suốt đêm.
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Đêm ấy, giữa làn sương trắng, phụ hoàng từ xa đã thấy bên bờ hồ có một nữ quỷ áo trắng, tóc đen xoã dài, chầm chậm tiến tới.
Thanh âm người run lên: "A Châu, là nàng sao?"
Nữ quỷ chỉ phát ra tiếng nức nở, dường như bị vật gì đó chặn mất cổ họng, không nói nên lời.
Phụ hoàng nghẹn ngào: "Rốt cuộc nàng cũng chịu đến gặp trẫm rồi..."
Nữ quỷ chỉ có thể đáp lại bằng tiếng khóc ai oán.
Cuối cùng, phụ hoàng bật khóc thành tiếng: "A Châu, trẫm cũng không muốn gi//ế//t nàng... nhưng trẫm không thể để giang sơn tổ tông hủy hoại trong tay mình..."
Người loạng choạng đứng dậy, định bước về phía nữ quỷ.
Nữ quỷ khẽ xoay người, mái tóc đen cũng theo đó tung bay, lộ ra một nửa gương mặt, chính là hình bóng mà phụ hoàng ngày đêm thương nhớ.
Ngay sau đó, một làn khói trắng đột ngột bùng lên.
Phụ hoàng thất thanh kêu lên: "A Châu!"
Người vội vã lao đến nơi nữ quỷ vừa đứng, nhưng đã quá muộn.
Khói trắng tan đi, chỗ đó chỉ còn trơ trọi một tấm giấy vàng dùng trong tế tự, trên đó rành rành bảy chữ lớn, được viết bằng chu sa đỏ thẫm:
"Loạn Đại Lương giả, Lưu Hoàng hậu."
14
Mặc dù ta đã cự tuyệt đề nghị của Lưu Dung Dữ, nhưng sáng sớm hôm sau, Lữ Đạo Vi vẫn đến cung Dao Hoa.
Hắn lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy vàng: "Công chúa có nhận ra vật này không?"
Ta cúi mắt nhìn thoáng qua, trên giấy trống trơn không chữ, bèn nhàn nhạt rót cho hắn một chén trà: "Vật tế tự cúng bái tiên linh, đương nhiên ta nhận ra."
Lữ Đạo Vi nhấp một ngụm trà, rồi chậm rãi nói: "Khi hạ quan du ngoạn Nam Cương, từng thấy một loại cỏ đỏ, có thể dùng nước ép của nó viết chữ. Một canh giờ sau, nét mực sẽ tự động biến mất."
Tim ta khẽ chấn động, nhưng sắc mặt vẫn thản nhiên: "Đại nhân có mang thứ ấy về kinh thành chăng? Một vật thần kỳ như vậy, ta cũng muốn tận mắt nhìn thử."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Lữ Đạo Vi lắc đầu: "Thứ này hiếm có, không dễ gì kiếm được."
Ta hơi tiếc nuối, lại thấp thoáng bi thương: "Mẫu phi ta ra đi quá sớm, chưa từng có cơ hội dẫn ta về Nam Cương. Lần duy nhất rời khỏi kinh thành, cũng chỉ đến Giang Nam."
Nói rồi, ta ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Lữ Đạo Vi: "Mẫu phi tin vào mệnh lý, nên từng sai người đi tìm Lữ thị Đông Hải trong truyền thuyết."
Lữ Đạo Vi khẽ cười: "Đây chính là lý do công chúa sai người tra xét thân thế của ta?"
Quả nhiên, hắn cũng biết rồi.
Đại hoàng huynh luôn tự phụ thông minh, giỏi kết giao lòng người, chắc chắn đã đưa tờ giấy đó cho Lữ Đạo Vi xem.
Ta không đáp, chỉ hỏi lại: "Vậy Lữ đại nhân là người Lữ thị Đông Hải?"
"Phải thì sao, không phải thì sao?"
Lữ Đạo Vi vừa cười nói xong, sắc mặt bỗng khẽ nhăn lại, trong mắt hiện lên tia thống khổ.
Ta buông chén trà vẫn chưa uống xuống, nhàn nhạt nhìn hắn: "Dù đại nhân có phải hay không, thì cũng là khách quý của ta. Ta đặc biệt vì ngươi pha một loại trà trân quý, gọi là Đoạn Hồn trà. Không biết đại nhân cảm thấy hương vị thế nào?"
Ba ngày ở chùa Ngọc Hoa, tĩnh an sư thái đã giúp ta xác nhận, Lữ Đạo Vi chính là hậu nhân của Lữ thị Đông Hải.
Lữ Đạo Vi gắng gượng giữ vẻ bình tĩnh: "Công chúa nói có hương vị gì, thì chính là hương vị đó."
Ta chậm rãi nhìn thẳng vào mắt hắn:
"Rất tốt. Hôm nay, ta không hỏi đại nhân về quá khứ, chỉ hỏi về tương lai.
"Nếu đại nhân bằng lòng cùng ta liên thủ, những gì phụ hoàng và đại hoàng huynh có thể cho ngươi, sau này ta cũng có thể cho ngươi.
"Còn nếu không..." Ta mỉm cười, "Thì đại nhân e rằng cũng không có sau này."
Lữ Đạo Vi cười khổ: "Hạ quan vốn đã có ý quy phục, nếu không, tại sao đêm yến tiệc trước, ta lại ra tay giúp công chúa che giấu?"
Ta gật đầu, ra lệnh cho Vân Thu mang đến tượng tổ sư của Lữ thị, bắt Lữ Đạo Vi nhân danh tổ tiên lập lời thề độc, sau đó mới đưa giải dược cho hắn.
Lữ Đạo Vi uống xong, sắc mặt mới dần giãn ra.
Ta đặt một ống thuốc viên lên bàn: "Cứ ba ngày uống một viên, mỗi tháng đến tìm ta lấy thuốc mới. Phương thuốc giải này chỉ có trong đầu ta. Nhưng chỉ cần ta còn sống, ngươi cũng sẽ không chết."
Lữ Đạo Vi cười khổ: "Công chúa đúng là ra tay ác độc."
Ta mỉm cười: "Dẫu sao, đại nhân cũng là khách quý của ta."
Thực ra, ta chỉ dọa hắn mà thôi. Đoạn Hồn trà này chỉ là độc dược thông thường, không cần phải uống thuốc giải liên tục. Nhưng nếu hắn không chịu quy phục, ta cũng chỉ đành g.i.ế.c hắn trước, rồi nhờ Lưu Dung Dữ giúp ta dọn dẹp hậu quả.
Lữ Đạo Vi gật đầu: "Mỗi tháng, hạ quan sẽ đến thỉnh an công chúa."
Hắn chỉ vào tờ giấy vàng trên bàn: "Bệ hạ chỉ sai ta bói xem, hồn của chủ nhân tờ giấy này đã quy về nơi đâu, có còn lưu luyến trần gian hay đã đầu thai rồi."
Nói xong, hắn nhanh chóng nháy mắt với ta một cái.
Làm ta thoáng chốc hoài nghi—hắn thật sự bị ta dọa sợ, hay vẫn còn giữ lại mưu đồ gì khác?