Bóng Hình Tháng Năm

Chương 20



Thời gian cứ trôi, chẳng mấy đã đến Tết Nguyên Đán. Lúc này, đất trời như khoác lên mình tấm áo mới, tràn đầy sắc xuân và hơi thở của sự đoàn viên. Khắp các con phố, làng quê, rực rỡ sắc đỏ của câu đối, sắc vàng của hoa mai, hoa cúc hòa cùng tiếng cười vui vẻ của trẻ nhỏ tung tăng trong bộ áo mới.

Bên bếp lửa hồng, nồi bánh chưng nghi ngút khói tỏa mùi thơm quyện vào gió xuân. Mọi người quây quần bên nhau, kể chuyện cũ, chuyện mới, chia sẻ niềm vui và những ước vọng cho một năm mới an khang, thịnh vượng. Tết Nguyên Đán đến, mang theo niềm tin và hy vọng, như một khởi đầu mới đầy hứa hẹn cho mọi nhà.

Thế nhưng với tôi, đó lại là những ngày cô đơn nhất trong năm. Từ khi gia đình cậu mợ chuyển đến thị trấn, mỗi dịp Tết, họ đều về quê, chỉ còn mình tôi ở lại đây trông nhà.

Tôi nhớ những cái Tết ngày xưa, khi cả nhà còn quây quần bên nhau. Tiếng cười nói rộn ràng, mùi bánh chưng mới luộc thơm phức quyện vào không khí se lạnh. Giờ đây, mãi mãi tôi chẳng thể cảm nhận được niềm hạnh phúc ấy thêm một lần nào nữa.

Tôi ngồi trên chiếc ghế phòng khách, đối diện với màn hình ti vi đang chiếu Táo quân. Việc năm nào cũng ngồi xem Táo quân một mình đã trở thành thói quen mỗi đêm giao thừa.

Tiếng cười rộn ràng từ màn hình ti vi vang lên, nhưng tôi chỉ mỉm cười nhạt, lòng vẫn nặng trĩu nỗi cô đơn. Những màn đối đáp hài hước của các Táo, những câu chuyện châm biếm thâm thúy về một năm đã qua vẫn hấp dẫn như mọi khi, nhưng dường như chẳng thể chạm đến cảm xúc của tôi nữa.

Khi chương trình Táo quân kết thúc, tiếng pháo hoa từ trung tâm thị trấn vang lên dồn dập. Tôi đứng dậy ra ngoài hiên nhìn lên bầu trời rực rỡ sắc màu. Ánh sáng pháo hoa lóe lên trong mắt, rực rỡ giữa đêm tối.

Tôi xỏ dép, bước ra đường tận hưởng không khí trước thời khắc giao thừa. Gió xuân phả vào mặt lạnh buốt nhưng cũng mang theo hương thơm dìu dịu của hoa đào từ góc vườn nhà ai đó. Tôi kéo chặt chiếc áo khoác, bước chầm chậm dọc theo con phố quen thuộc.

Qua mỗi căn nhà, tôi đều thoáng thấy bóng dáng người thân quây quần bên mâm cỗ, tiếng cười nói vọng ra qua ô cửa khép hờ. Những tiếng cười giòn tan của bọn trẻ vang lên khắp ngõ, chúng í ới gọi nhau, mặt mũi háo hức như sợ bỏ lỡ khoảnh khắc rực rỡ nhất trong năm. Đứa thì cầm bóng bay, đứa ôm chặt túi bánh kẹo vừa được lì xì sớm, cả bọn túm tụm kéo nhau về phía trung tâm thị trấn.

Tôi nhìn theo, lòng chợt dâng lên cảm giác bồi hồi. Đã bao lâu rồi mình không còn nôn nao chờ xem pháo hoa như bọn trẻ? Có lẽ đã lâu lắm, từ khi những mùa Tết sum vầy trở thành ký ức.

Đang đi, bỗng tôi bắt gặp một bóng hình quen thuộc. Hoàng mặc một chiếc hoodie xám, hai tay đút túi quần, lững thững bước về phía mình.

"Năm đầu tao thấy mày đến đây xem pháo hoa đấy?" Tôi lấy lại sự vui vẻ, ánh mắt hào hứng nhìn Hoàng.

Mọi năm trước, tôi đều đứng ở điểm bắn pháo hoa một mình. Năm nay thấy Hoàng cũng đến thì không khỏi bất ngờ.

"Năm nào mày cũng xem pháo hoa đây à?"

"Ừ. Vì ở nhà chán quá. Gia đình cậu mợ tao về quê hết rồi."

Tôi liếc nhìn Hoàng đang chăm chú ngước lên bầu trời, nơi những chùm pháo hoa liên tiếp bung nở, rực rỡ đủ sắc màu. Ánh sáng từ pháo hoa phản chiếu trong mắt cậu ấy, làm gương mặt trầm lặng thường ngày bỗng trở nên ấm áp lạ thường.

"Vậy mày đón Tết một mình à?" Hoàng khẽ đưa mắt nhìn tôi.

"Ừ, quen rồi." Giọng tôi hơi chùng xuống.

Gió đêm cuối năm lùa qua cổ áo, lạnh buốt, nhưng không buốt bằng cảm giác trống trải nơi ngực. Hoàng im lặng một lúc. Cậu cúi đầu, hai tay nhét sâu vào túi áo khoác. Không khí giữa chúng tôi bỗng dưng đặc lại, như thể cả đêm giao thừa cũng đang nín thở lắng nghe.

"Không biết năm sau tao còn đứng đây ngắm pháo hoa nữa không nhỉ?" Tôi điều chỉnh lại cảm xúc, giọng pha chút trêu đùa để tạo bầu không khí vui vẻ hơn.

Tôi quay nhìn lên bầu trời, nơi những chùm pháo hoa cuối cùng đang nở rộ, như cố níu lại khoảnh khắc rực rỡ nhất của đêm Giao thừa. Một năm nữa lại sắp trôi qua. Nhanh thật. Giờ này năm sau, chắc là tôi cũng vào Đại học rồi. Có thể ở lại thành phố, ngắm nhìn ánh sáng chốn hoa lệ.

"Định ở thành phố mãi sao?" Hoàng hỏi, giọng nhẹ nhàng như gió lướt qua giữa đêm khuya.

Tôi cúi đầu, dùng mũi giày gạt nhẹ vài hạt sỏi nhỏ trên mặt đất, cố kéo giọng thật thản nhiên: "Chắc vậy. Ở đây có nhiều thứ để làm hơn. Nhiều cơ hội. Nhiều ước mơ cũng bắt đầu từ thành phố mà. Còn mày thì sao?"

Gió lùa qua, kéo theo một chút se lạnh, thổi tung vài sợi tóc trên trán cậu. Cậu nhắm mắt lại một giây, như thể đang lắng nghe chính mình, rồi mới trả lời, giọng trầm thấp: "Cũng vậy. Muốn rời khỏi nơi này. Đi đâu đó thật xa."

Tôi biết Hoàng có một tâm hồn và trái tim tự do, không muốn bị gò bó hay trói buộc. Cậu thuộc về những chân trời rộng lớn, nơi không có ranh giới, không có những khuôn mẫu cứng nhắc hay ánh mắt dò xét.

"Vậy là tao tìm thấy bạn đồng hành rồi đấy!" Tôi huých nhẹ vào cánh tay cậu, nở một nụ cười tinh nghịch.

Cả hai chúng tôi đều có điểm chung là muốn bay thật cao, thật xa, đi đến những chân trời rộng lớn mà thỏa sức vẫy vùng. Chúng tôi mơ về một cuộc sống dành cho chính mình, sống cho đáng những ngày tuổi trẻ.

"Tao đã đồng ý đâu?" Hoàng nghiêng đầu, giọng vẫn lạnh lạnh nhưng khóe môi khẽ cong lên như đang cố kìm một nụ cười.

"Vậy giờ là đồng ý rồi nè." Tôi bật cười, rồi nhanh như chớp, nhân lúc Hoàng không để ý, tôi ngoắc tay cậu một cái, ép cậu vào một "giao kèo" không thể chối từ.

Hoàng nhướng mày nhìn tôi, có vẻ ngạc nhiên trước hành động trẻ con ấy, nhưng rồi lại bật cười khẽ. Cái cười nhẹ như gió thoảng qua tai nhưng khiến tim tôi rung lên một nhịp. Trong ánh sáng lấp lánh từ những đợt pháo hoa lấp lánh trên nền trời đêm.

Bùm! Bùm! Bùm!

Đợt pháo hoa cuối cùng rộ lên, rực rỡ và mãnh liệt như muốn dồn hết dư âm của năm cũ vào khoảnh khắc ngắn ngủi ấy. Những tia sáng vẽ loang lổ lên nền trời đen thẫm, rơi xuống như những cánh hoa lửa rồi tắt lịm trong gió.

Tôi và Hoàng cùng ngẩng lên, lặng người nhìn bầu trời. Không ai nói gì, nhưng tôi biết cậu cũng đang nghĩ như tôi, những điều đẹp đẽ rồi cũng sẽ vụt tắt, nhưng dư âm để lại thì còn mãi.

"Chúc mừng năm mới. Chúc mày sớm thực hiện được ước mơ của mình."

"Năm mới vui vẻ."

Không hẹn mà chúng tôi cùng đồng thanh. Cả hai nhìn nhau rồi bật cười. Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hương khói mỏng của pháo hoa còn sót lại, quyện trong mùi đêm dịu dàng và yên tĩnh. Tôi đút hai tay vào túi áo một cách thoải mái. "Sắp giao thừa rồi, mau về nhà thôi."

"Ừ."

Nói rồi, hai chính tôi tạm biệt nhau giữa ngã ngã ba đường. Đám trẻ con cũng ồ ạt kéo nhau về nhà trước khi đồng hồ điểm mười hai giờ. Tiếng bước chân lộp cộp, tiếng gọi nhau í ới vang lên rộn ràng.

Tôi đi một đoạn lại ngẩng lên nhìn bầu trời. Không còn ánh sáng từ những chùm pháo hoa, chỉ còn lại những tia lấp lánh từ vì sao xa. Năm cũ lại qua đi. Hy vọng những ngày tháng sau này sẽ tươi đẹp hơn một chút, dịu dàng hơn một chút.

Tôi bước tiếp, để lại sau lưng ánh đèn đường đang nhạt dần.