"Một người mẹ ngồi bên đứa con thơ, đau khổ vì sự mất mát. Đứa bé yếu đuối nằm im, vàng tóc rơi dày trên đầu. Tiếng gió lạnh vùa qua, bà mẹ ôm chặt con vào lòng. Chợt cửa vang lên, một ông già ấm áp bước vào, chiếc chăn dày bọc người. Bàn tay ông già nhẹ nhàng vuốt tóc cho đứa bé. Bà mẹ, đau khổ nhưng kiên trì, nâng cốc bia và nói:
"Ông có công ấm no cho con. Làm thế nào để con không bị Thần Chết đến?"
Thần Chết, đáp:
"Tôi chỉ làm theo ý Thượng Đế. Nhưng nếu muốn cứu con, người cần có sự hy sinh."
Bà mẹ cầu xin, và bắt đầu hát những bản ru con đã hát từ ngày nào. Thần Chết nghe và nín thinh. Sau đó, ông chỉ đường cho bà mẹ theo vườn cây của mình. Hành trình của bà mẹ đầy gian nan, từ những bụi gai đến hồ nước đáng sợ. Đến khi bà mẹ đạt đến độ sâu, Thần Chết xuất hiện, nhưng bà mẹ giữ chặt hoa không chịu buông.
Bà mẹ, dù đã mất đôi mắt, hát và lòng tin đã hướng dẫn bà. Bụi gai hiến thân, trở thành cây xanh. Bà vượt qua hồ bằng niềm tin. Thần Chết nhấc mảnh đá giữa đỉnh đồi. Bà mẹ uống hết nước và Thượng Đế lắng nghe lời cầu nguyện. Bà được đưa về nơi con đang ở, hạnh phúc vì đã vượt qua thách thức với tình mẫu tử."
Mỗi buổi tối, mẹ thường kể cho tôi nghe những câu chuyện khác nhau trước khi bước vào giấc ngủ. Nghe hết truyện, tôi dụi đầu vào cánh tay mẹ, hỏi nhỏ: "Dù con có ở đâu thì mẹ cũng sẽ đến bên con đúng không ạ?"
"Tất nhiên rồi." Mẹ khẽ đáp, giọng như gió thì thầm: "Chỉ cần con gọi, mẹ sẽ đến, dù con ở bất cứ nơi nào."
Tôi ôm chặt lấy mẹ hơn, cảm nhận hơi ấm dịu dàng và mùi hương quen thuộc. Bàn tay mẹ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc tôi, rồi xoa nhẹ sống lưng như mọi khi. Những ngón tay mẹ chậm rãi di chuyển, ấm áp và dịu dàng.
"Mẹ nhớ giữ lời đó nhé!" Tôi rúc đầu vào lòng mẹ, nghe tiếng tim mẹ đập khe khẽ. Mi mắt cũng dần nặng trĩu nhưng cánh tay vẫn siết chặt qua eo mẹ.
"Ừm. Mau ngủ đi." Giọng mẹ đầy dỗ dành vang lên bên tai, đủ để trái tim tôi yên tâm, đủ để tôi chìm vào giấc ngủ trong hơi thở của mẹ, trong cảm giác được chở che.
Tỉnh giấc, tôi nhìn lên trần nhà trống rỗng. Xung quanh là khoảng không tĩnh lặng. Chẳng có mẹ, còn cái ôm ấm áp mỗi độ đông về, chẳng còn bàn tay êm dịu vuốt nhẹ mái tóc tôi, chẳng còn những cái xoa dọc sống lưng đều đặn, khiến tôi yên tâm ngủ mỗi đêm.
Giấc mơ ấy như một nơi trú ẩn, nơi tôi không phải lo sợ gì, không phải chạy theo dòng đời vội vã, không phải đứng vững trên đôi chân của chính mình. Tất cả đều nhẹ nhàng như một làn sóng vỗ về bờ, êm ả, dịu dàng. Mẹ sẽ lại dang tay ôm lấy tôi, như khi còn là đứa trẻ nằm trong vòng tay ấm áp ấy, không cần lo nghĩ, không cần sợ hãi.
Và tôi ước rằng những giấc mơ ấy sẽ không bao giờ kết thúc, để tôi có thể mãi mãi là đứa trẻ trong lòng mẹ, để mẹ vẫn là ngôi nhà duy nhất, ấm áp và che chở tôi giữa thế giới rộng lớn này.
Tôi vỗ cỗ gương mặt mình rồi bước xuống giường. Hôm nay là mùng Một Tết, không được ủ rũ, phải vui vẻ để cả năm may mắn. Tôi tự động viên mình.
Căn nhà trống chỉ còn tiếng bước chân của tôi vang vọng. Tôi vào bếp tìm chút đồ ăn. Thường gia đình cậu mợ về quê ăn Tết nên sẽ không sắm đồ ở trên này. Trong tủ lạnh chỉ có mộc nhĩ, hành lá và ít thịt lợn. Tôi mở chạn ra, lấy một ít miến, nấu cùng mộc nhĩ ăn cho ấm bụng.
Xong xuôi, tôi thay quần áo rồi xách đồ ra ngoài. Không khí Tết tràn ngập muôn nơi. Mùi trầm hương phảng phất từ những bàn thờ vừa được thắp sáng, mùi bánh chưng nếp dẻo còn vương lại đâu đó trong bếp, mùi hoa cúc, hoa đào thoảng trong gió, cùng tiếng cười rộn ràng từ những ngõ nhỏ vang lên giữa không khí nô nức mà, rộn ràng của ngày đầu năm.
Bước ra đến cổng, tôi đã bắt gặp bóng dáng quen thuộc của Hoàng. Cậu ấy đỗ xe lại, nhìn về phía tôi.
"Chúc mừng năm mới." Tôi không khỏi bất ngờ nhưng vẫn vẫy tay chào, tiện hỏi xem cơn gió nào đưa cậu sáng mùng Một đã lướt qua đây: "Mày đi đâu qua đây à?"
"Ừ." Hoàng quét ánh mắt qua tôi một lượt: "Mày ra ngoài à?"
"Đi hóng gió." Tôi cười trêu một cách tự nhiên: "Đi không?"
Hoàng nhìn tôi thêm vài giây, đôi mắt nheo lại. Ánh nắng mùng Một còn nhạt, nhưng gương mặt cậu ấy lại sáng rõ dưới nền trời trong vắt.
Bình thường luôn là cậu đạp xe trước, tôi đuổi theo phía sau nhưng lần này thì ngược lại. Bánh xe lăn nhịp nhàng trên con đường quen thuộc, gió thổi ngược vào mặt khiến mái tóc rối tung. Chốc chốc quay đầu lại, tôi lại thấy Hoàng, không vội vàng, cũng chẳng thúc giục. Cậu cứ thế lặng lẽ đi phía sau.
Dừng lại trên một ngọn đồi nhỏ nằm rìa thị trấn. Đường đồi không quá dốc, người ta đi nhiều cũng tạo thành lối mòn. Tôi theo đó mà dắt xe đạp lên.
Gió từ phía trên lồng lộng thổi xuống, mang theo hương cây lá ngai ngái. Đến gốc cây sưa già ,nơi từng tán lá non đã bắt đầu nhú lên xanh mướt sau đợt rụng lá cuối năm, tôi dừng lại. Cây sưa ấy không to, nhưng thân vững chãi, vỏ xù xì, rễ bám chắc vào lòng đất. Nơi đã là điểm hẹn của tôi suốt bao năm qua.
Tôi lấy báo, rải một lượt dưới gốc cây để làm chỗ ngồi, sau xách theo đồ của mình đặt xuống.
"Mày định làm gì ở đây?" Hoàng nhìn hành động của tôi không khỏi nhíu mày tò mò.
"Ngồi đi." Tôi chỉ vào gốc cây. Hoàng ngơ ngác một lúc rồi cũng thực hiện theo.
"Này." Tôi đưa cho cậu một tờ giấy và một cây bút. "Truyền thống đầu năm của tao là viết lại câu chuyện của năm qua. Mày cũng thử đi."
Từ khi chuyển đến thị trấn này, tôi đã bắt đầu thói quen mỗi năm sẽ viết một bức thư, kể lại chuyện năm cũ. Không gửi qua bưu điện, không bỏ vào hòm thư, chỉ đơn giản là gấp lại thật kỹ, cất trong một chiếc hộp nhỏ.
"Bỏ đi, tao không có gì để viết." Hoàng tựa lưng vào gốc cây, đôi mắt khép hờ về lại dáng vẻ lười biếng ngày nào.
"Thử đi, viết một câu, hoặc vẽ gì đó cũng được mà." Mặc kệ Hoàng từ chối, tôi vẫn dúi vào tay cậu tờ giấy.
Sau đó, tôi chẳng còn quan tâm cậu đang làm gì mà bắt đầu cầm bút lên, kể lại những câu chuyện trên trang giấy. Một năm không quá ngắn cũng chẳng quá dài nhưng đầy ắp những câu chuyện.
Tôi viết về những ngày mưa kéo dài không dứt, tôi ngồi trước sạp hàng thu dọn cho mợ. Viết về những buổi chiều đạp xe thật xa để đi làm thêm. Viết cả về những lần bật khóc trong im lặng, rồi lau nước mắt bằng tay áo, tự dỗ mình bằng câu: "Ổn thôi mà."
Tôi không cố gắng làm cho lá thư trở nên đặc biệt. Chỉ là những dòng cảm xúc chân thật nhất, không hoa mỹ, không giấu giếm. Đó là cách tôi nhìn lại chính mình qua từng năm tháng: bằng những con chữ, bằng ký ức, và bằng cả những điều chưa thể gọi thành tên.
Tôi viết đến khi tay hơi mỏi mới ngẩng đầy lên. Và trong khoảnh khắc ấy, tôi bắt gặp Hoàng cũng đang cắm cúi viết gì đó, rất chậm rãi. Nhưng tôi vờ như không biết, tiếp tục câu chuyện dang dở của mình.
"Xong." Tôi hô lên một tiếng, gấp lại lá thư dài kín hai mặt giấy A4 lại.
Hoàng khẽ giật mình, cũng gấp vội tờ giấy trong tay lại, hỏi bâng quơ: "Rồi mày định làm gì?"
"Tao sẽ đem chôn nó dưới gốc cây này." Tôi lấy chiếc hộp sắt nhỏ, chìa ra trước mặt Hoàng: "Cùng với những thứ này nữa."
Hoàng hơi nghiêng đầu nhìn, ánh mắt lóe lên sự ngạc nhiên xen lẫn tò mò. Tôi không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng mở nắp hộp. Bên trong, xếp ngay ngắn là một chồng thư với đủ các loại giấy và màu sắc khác nhau.
Trong chiếc hộp này, không chỉ có những bức thư qua từng năm, còn có cả những dòng nhật kí tôi viết từ khi còn nhỏ đến tận bây giờ. Có tờ xé vội từ cuốn vở ô ly thời Tiểu học, có tờ được viết nắn nót trên giấy thơm với những sticker hình ngôi sao dán góc. Mực thì nhòe chỗ đậm, chỗ nhạt, nét chữ thay đổi theo từng giai đoạn. Từ những dòng nguệch ngoạc trẻ con, đến nét viết nghiêng nghiêng lặng lẽ của tuổi mới lớn, rồi trưởng thành dần theo những biến chuyển trong lòng. Tuy các mảnh giấy có chút lộn xộn nhưng tất cả đều đượm màu của kỉ niệm, của năm tháng chẳng thể quên.
Tôi đã tự giao kèo với bản thân rằng, bước sang tuổi mười tám, tôi sẽ đem chôn những câu chuyện ấy ở một nơi không ai biết đến để đánh dấu một cột mốc trưởng thành, khép lại mười tám chương đầu để mở ra những ngày tháng tươi đẹp phía trước. Để rồi đến một ngày nào đó của nhiều năm sau, khi tìm lại chiếc hộp, tôi có thể tự tin nói rằng mình đã không phụ những mong ước của thời trẻ.
"Thả mảnh giấy của mày vào đây đi." Tôi đặt lá thue của mình vào, không quên nhắc cậu.
Hoàng do dự một lát rồi cũng làm theo.
"Mày viết gì thế?" Tôi nhìn mảnh giấy đã gấp gọn của cậu, tò mò hỏi.
"Tao chẳng viết gì cả." Hoàng nhún vai, có chút lảng tránh mắt của tôi. Tôi biết cậu không để giấy trắng đâu. Nhất định là có gì đó nhưng không muốn nói ra.
Tôi không làm khó cậu nữa, chạy ra giỏ xe lấy hai chiếc bay xây mượn được từ bác hàng xóm để đào hố. Cũng may tôi lấy hai cái, vậy là dúi vào tay Hoàng một cái, nhờ cậu giúp.
Tôi chọn một phần đất ngay dưới gốc cây sưa, bắt đầu công việc. Hoàng nhìn tôi, định nói gì đó nhưng rồi chỉ khẽ nhún vai, cầm lấy cái bay và cúi xuống. Cậu không hỏi thêm, cũng không cằn nhằn gì, chỉ lặng lẽ đào đất bên cạnh tôi.
Mặt đất đầu xuân vẫn còn ẩm, mềm và thơm mùi cỏ dại. Gốc cây sưa đứng lặng lẽ trên nền đồi thoai thoải, in bóng lên vạt nắng dịu của buổi sáng mùng Một. Chúng tôi im lặng làm việc, chỉ nghe tiếng xới đất sột soạt hòa vào tiếng gió lùa qua những tán lá non.
Khi chiếc hố đạt một độ sâu nhất định thì hai chúng tôi cũng đã mệt, toát cả mồ hôi. Tôi đóng nắp chiếc hộp thật chặt, vuốt ve nó rồi từ từ đặt nó vừa vặn vào hố.
"Mày không sợ có người khác đào nó lên sao?" Hoàng thắc mắc.
"Họ đào lên thì cũng đâu biết là của ai." Tôi cười đầy tự tin. Trong mỗi bức viết, tôi chỉ để lại ngày-tháng-năm, không còn thêm bất kì thông tin gì về tên tuổi của mình. Vậy nên nếu có ai đó đọc được thì cũng khó mà biết được chủ nhân của chúng.
Cuối cùng, hai chúng tôi vùi đất lấp lại miệng hố, để chiếc hộp mãi mãi chìm sâu vào lòng đất, để những hồi ức xưa cũ sẽ nằm lại nơi này.
Khi đất đã phủ kín miệng hố, chúng tôi cùng đứng lên, nhìn xuống khoảng đất phẳng lì. Gốc cây sưa vẫn đứng vững, những chiếc lá nhỏ đong đưa trong gió, thỉnh thoảng vương lại một chút nắng xuân ấm áp.
"Này, tao định 10 năm nữa sẽ đào nó lên." Tôi chống nạnh, vẻ mặt đăm chiêu.
"Tùy mày. Đồ của mày mà." Hoàng phủi tay, vẻ không mấy quan tâm.
"Dặn mày trước. Lỡ tao có quên thì nhắc tao vì chuyện này chỉ có hai đứa mình biết thôi." Tôi huých nhẹ vào tay Hoàng, cười cười.
"Này, mũi của mày..." Giọng Hoàng trở nên hốt hoảng.
Tôi thấy phản ứng của cậu liền đưa tay quệt qua mũi. Một dòng máu đỏ cam dính trên mu bàn tay. Tôi khựng lại. Gió đầu năm bỗng trở nên lạnh buốt hơn, lùa qua cổ áo khiến tôi rùng mình.
"Mày lại bị chảy máu cam rồi!" Hoàng luống cuống nói, đã đứng sát bên tôi từ lúc nào, đưa vội chiếc khăn tay nhỏ.
Tôi cười trấn an: "Thật ra mỗi khi bị xúc động hoặc kích động quá mức tao sẽ bị như vậy." Nhưng khi ngồi xuống gốc cây sưa, ngửa đầu nhìn tán lá lặng yên giữa trời, tôi cảm thấy một nỗi mỏi mệt rất lạ lùng đang lan khắp cơ thể. Không phải mệt vì thể xác, mà giống như có điều gì đó âm ỉ bên trong đang vỡ ra.
Hoàng ngồi xuống cạnh tôi, ánh mắt vẫn chăm chăm dõi theo. "Mày nên đi khám đi."
Giọng cậu không to, nhưng nghe rõ từng chữ.
Tôi khẽ gật đầu, lấy khăn tự lau đi vệt máu khô bên mũi rồi cười lém lỉnh nhìn cậu: "Chắc là làm mày sợ rồi."
"Tao bình thường."