Bóng Hình Tháng Năm

Chương 30



Ăn xong bữa tối đơn giản, tôi trở về phòng đã là gần mười một giờ đêm. Vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi thả mình trên chiếc giường êm ái. Tấm chăn nhẹ phủ lấy cơ thể, mùi thơm thoang thoảng của vải mới khiến tôi dễ chịu.

Tôi nhắm mắt, thả lỏng toàn thân, để mặc cho những nhịp thở chậm rãi đưa mình dần chìm vào giấc ngủ. Mọi âm thanh ngoài kia như xa dần, chỉ còn lại khoảng tĩnh lặng dịu dàng vây quanh.

Cứ như vậy, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Giữa một màn đen tĩnh mịch bỗng xuất hiện một khoảng sáng nhè nhẹ, mờ ảo, như thể tôi đang trôi giữa giấc mơ.

Tôi thấy mình đang đứng trên một con đường trải dài, hai bên là cánh đồng cỏ mềm đung đưa trong gió. Ánh hoàng hôn phủ lên tất cả một màu vàng cam ấm áp và dịu dàng. Ở phía cuối con đường ấy, có hai dáng người đang đứng đợi.

Là bố mẹ tôi.

Mẹ vẫn mặc chiếc váy hoa, dáng người thanh mảnh, đôi mắt chứa chan niềm yêu thương. Bố đứng cạnh mẹ, tay đút túi áo, gương mặt lặng lẽ nhưng đôi trong mắt ấy là ánh mắt bao dung, kiên định tôi vẫn luôn nhớ. Họ đang mỉm cười nhìn tôi, dịu dàng như chưa từng có những năm tháng xa cách.

Tôi không nói được gì, chân cứ thế chạy ào về phía họ như một đứa trẻ. Bao nhiêu nỗi nhớ, bao nhiêu kìm nén òa ra thành nước mắt. Tôi dang tay về phía trước, ôm chầm lấy mẹ, lấy bố, ôm lấy cái khoảnh khắc này mãi mãi.

"Thảo Khuê của mẹ lớn nhiều rồi." Bàn tay mẹ chạm nhẹ vào má tôi, ấm áp và dịu êm hệt như ngày nào.

Tôi không nói gì, chỉ ôm mẹ thật chặt như một đứa trẻ vừa tìm lại được điểm tựa của cuộc đời. Tôi nhớ hơi ấm, nhớ những cái ôm, nhớ cảm giác được cuộn tròn trong lòng mẹ, được mẹ xoa đầu, vuốt ve dọc sống lưng. Mẹ đem tất cả sự dịu dàng của thế gian trao tặng cho tôi, xoa dịu đi mọi nỗi sợ hãi và đau thương trên cuộc đời.

"Dù Thảo Khuê có lớn thế nào thì vẫn luôn là đứa trẻ đáng yêu của bố." Giọng bố trầm ấm đầy quen thuộc.

Nghe câu nói ấy, tim tôi chợt nghẹn lại, sống mũi cay xè. Tôi ngẩng lên nhìn người đàn ông đứng trước mặt. Ánh mắt ông vẫn hiền hậu như ngày nào, bàn tay to lớn và thô ráp vươn ra khẽ đặt lên đầu tôi, xoa nhẹ như cách ông vẫn thường làm mỗi khi tôi buồn hay mệt mỏi.

"Bố, mẹ." Tôi nghẹn ngào rồi òa khóc nức nở: "Con nhớ bố mẹ nhiều lắm. Lúc nào cũng nhớ."

"Ngoan, đừng khóc." Mẹ siết chặt vòng tay, đặt một nụ hôn lên mái tóc tôi: "Bố mẹ đến đón con rồi đây."

Tôi bỗng thấy mọi thứ xung quanh lặng đi, không còn tiếng gió thổi, không còn ánh hoàng hôn, chỉ có hơi ấm của mẹ và nụ cười hiền của bố. Phía trước chúng tôi là một con đường trải đầy hoa rực rỡ.

Bỗng, tôi cơn đau nhức khắp cơ thể ập đến khiến tôi bừng tỉnh. Toàn thân rã rời. Đầu óc choáng váng. Mỗi nhịp tim đập như một nhát gõ nặng nề vào lồng ngực. Tôi co người lại theo phản xạ, hai tay ôm chặt bụng. Hơi thở ngắt quãng, lạnh toát.

Tôi nhìn lên trần nhà mờ tối, nước mắt lăn dài trên hàng mi, thấm đẫm hai bên gối. Tôi mím môi, cố không bật ra tiếng nấc. Nỗi đau về thể xác và tinh thần như đang quằn quại, giằng xé trong tâm can tôi.

Máu mũi lại trào ra không ngừng, nóng hổi và nồng nặc mùi tanh. Từng giọt chảy dài theo khóe môi, hòa cùng những giọt nước mắt mặn chát lăn xuống từ khóe mắt.

Tôi không còn đủ sức để bật dậy như lần trước. Chỉ có thể nằm im, co quắp trên giường, tay run rẩy lần mò túi khăn giấy trên bàn đầu giường. Chật vật mãi, tôi mới có thể túm lấy được tờ khăn giấy trong bịch, lau đi hai hàng máu đang chảy dài.

Tôi cắn chặt răng, để không bật ra tiếng khóc. Máu, nước mắt, và nỗi sợ tất cả quyện vào nhau, nghẹn lại trong cổ họng. Cảm giác bất lực nuốt chửng tôi từng chút một.

Liều thuốc cuối cùng đã hết. Tôi nằm vật trên giường, ôm chặt lấy cơ thể đang co rút từng cơn, cảm nhận rõ từng đợt đau buốt như hàng nghìn mũi kim bén nhọn đâm sâu vào từng thớ thịt.

Những cơn đau như đang gặm nhấm cả tinh thần tôi, kéo tôi rơi vào một hố đen lạnh lẽo và không lối thoát. Tôi rùng mình. Toàn thân như mất kiểm soát. Mỗi hơi thở trở nên nặng nề và thưa thớt, như thể phổi tôi đang chật vật tìm cách níu lại chút không khí cuối cùng.

Tôi cố gắng nhắm mắt lại, không phải để ngủ, mà là để không phải thấy ánh đèn mờ ảo đang chao đảo, những vệt máu khô loang lổ trên khăn giấy vương vãi bên gối. Tệ thật! Chắc ngày mai nhân viên dọn phòng đến sẽ than phiền nhiều lắm đây.

Chiến đấu với cơn đau suốt một tiếng đồng hồ, mồ hôi trên trán tôi túa ra không ngừng, thấm ướt cả tóc và gối. Cứ ngỡ cuộc đời của mình kết thúc từ đây thì cơn đau bỗng dịu lại. Một cảm giác nhẹ nhàng, như được phủ lên người một tấm chăn ấm áp dần lan tỏa, xoa dịu từng cơn co rút đau đớn.

Tôi không biết hiện tượng này là gì. Một tín hiệu tốt hay tình trạng của tôi đang dần tệ đi? Tôi chẳng buồn suy nghĩ nữa.

Sau khi đảm bảo cơ thể vẫn hoạt động, tôi từ từ bước xuống giường, hé tấm rèm cửa ra xem. Bên ngoài, trời đã tờ mờ sáng.

Bước vào nhà tắm, tôi xả đầy nước, liên tục táp lên mặt. Cảm giác lạnh buốt lan tỏa nhanh chóng khiến tôi tỉnh táo hơn, đánh thức từng giác quan đang nặng trĩu. Vệ sinh cá nhân xong xuôi, tôi mở cửa phòng bước ra ngoài.

Mặt trời chưa ló rạng. Không khí buổi sớm mang theo cái se lạnh đặc trưng của vùng biển, vừa đủ để khiến tôi rùng mình nhẹ nhưng lại dễ chịu đến lạ. Gió lướt qua da thịt, mát lạnh và thanh khiết, mang theo hương mặn mòi của biển cả. Tôi đứng yên một lúc, lắng nghe tiếng sóng xa xa vọng về, để mặc gió luồn qua tóc.

Đang dạo bước, chân tôi bỗng run lên. Một cơn choáng ập đến khiến người tôi chao đảo. Mắt tôi mờ đi, mọi vật trước mắt chồng chéo, quay cuồng. Tưởng chừng như mình sắp ngã xuống, tôi cảm nhận được có một bàn tay đỡ lấy mình từ phía sau. Lưng tôi áp vào một lồng ngực rắn chắc, mùi hương gỗ quen thuộc thoảng qua mũi. Tôi nhận ra là Hoàng.

"Không sao chứ?" Cậu cất giọng trầm khàn.

"Không sao, tao trượt chân thôi." Tôi cười, xua tay ra hiệu rằng mình ổn, rồi đứng thẳng dậy, cố che đi sự lảo đảo vẫn còn dư âm trong cơ thể. "Mà sao mày ra ngoài sớm thế?"

"Mày cũng vậy mà." Hoàng đáp, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi tôi, như đang âm thầm quan sát.

"Hơi lạ chỗ nên tao bị thức giấc. Vừa hay có thể ra biển đón bình minh." Tôi cố tỏ ra bình thản giải thích nhưng đôi tay đang nắm hờ trước bụng lại hơi siết chặt để giữ mình đứng vững hơn.

Hoàng nhìn tôi một lúc, không đáp ngay. Gió biển khẽ lướt qua tóc, thổi tung vài sợi lòa xòa trước trán tôi. Cậu lặng lẽ đưa tay gạt nhẹ giúp, rồi buông ra, ánh mắt dịu đi: "Tóc mày lại rối rồi kìa."

Mặt tôi bỗng chốc đỏ bừng trước hành động vừa rồi. Trái tim trong lồng ngực cứ thế đập liên hồi như muốn nhảy ra. Tôi vội quay đi, vờ như đang ngắm biển.

"Bao giờ bình minh mới lên nhỉ?"  Tôi khẽ hỏi, đưa mắt nhìn về phía chân trời.

Hoàng nhìn đồng hồ rồi cũng ngước theo ánh nhìn của tôi: "Lát nữa thôi."

Tôi khẽ gật đầu, rồi ôm lấy cánh tay mình, gió biển sớm mai mang theo chút lạnh len vào từng thớ da. Không lạnh buốt, chỉ là cái lạnh đủ để khiến người ta tỉnh táo hơn.

Chân tôi run lên, không còn chống đỡ nổi cơ thể. Cảm giác như cả sức lực đều bị rút cạn, đầu óc quay cuồng, tầm nhìn nhòe đi đôi chút. Tôi khẽ nuốt khan, cố gắng giữ cho mình không chao đảo trước mặt Hoàng.

"Tao hơi mỏi chân rồi." Tôi cười gượng, cố nén cơn choáng, rồi ngồi thụp xuống bãi cát như thể chỉ đơn giản là muốn nghỉ ngơi.

Cát lạnh buốt dưới lòng bàn tay, hơi ẩm len vào da thịt khiến tôi khẽ rùng mình. Nhưng ít nhất, ngồi xuống rồi, tôi có thể thở dễ hơn một chút.

Chúng tôi ngồi cạnh nhau bên bờ biển, trên nền cát vàng. Bình minh vẫn chưa ló rạng, nhưng nơi chân trời đã bắt đầu rạng ánh sáng nhè nhẹ.

"Mày biết vì sao tao muốn đến biển không?" Tôi không nhìn cậu mà chỉ chăm chú về phía mặt biển mênh mông.

"Vì sao?" Hoàng hỏi.

"Đơn giản là tao chỉ muốn đến một nơi nào đó thật đẹp, ngắm nhìn nó trước khi rời xa nó vĩnh viễn."

Gió biển thổi qua, mang theo hơi ẩm mằn mặn len vào cổ áo, khiến giọng tôi khàn lại. Tôi vẫn không ngoảnh đầu, sợ rằng chỉ cần chạm vào mắt cậu, tôi sẽ không thể kìm nổi nước mắt. Có điều gì đó nghèn nghẹn nơi lồng ngực, có lẽ tôi nên thừa nhận với chính mình rằng tôi sắp rời xa thế giới này, sắp rời xa những bình minh, những con sóng, những khoảnh khắc đẹp đẽ cuối cùng.

"Từ bao giờ mày lại bi quan như thế?" Hoàng cất giọng có chút trách móc.

Tôi không đáp, chỉ khẽ bật cười, tiếng cười chẳng mấy vui vẻ. Ánh mắt vẫn không rời mặt biển, sóng trong lòng dường như cũng dập dềnh theo sóng nước.

Thật ra tôi luôn là một đứa bi quan trước cuộc đời. Chẳng qua, tôi phải cố tỏ ra vui vẻ và lạc quan để che đậy đi sự bi quan, sự sợ hãi trong chính mình.

"Cảm ơn mày đã đồng hành cùng tao nhé!" Tôi hít sâu một hơi,  gom hết can đảm của mình, quay sang nhìn Hoàng rồi nở một nụ cười thật tươi. Không phải kiểu cười che giấu như mọi khi mà là một nụ cười thật lòng. Từ đáy lòng, tôi vô cùng biết ơn cậu.

Hoàng nhìn tôi, đôi mắt thoáng giật mình. Cậu không nói gì ngay, chỉ lặng im trong vài giây, gió biển thổi qua khiến mái tóc cậu khẽ lay động.

"Vậy thì sống cho tốt vào." Cậu hơi quay người đi, như không dám đối diện với tôi lúc này.

"Mày cũng phải như vậy nhé!" Tôi khẽ cúi đầu, cười mà mắt hơi cay. Không biết là do gió biển hay do lòng mình đang trào lên một thứ xúc cảm nghẹn ngào đến khó nói thành lời.

"Ngày mai hãy trở lại trường, ôn tập thật tốt để còn thi đỗ Đại học nhé!" Tay tôi siết chặt trên cát, cố nén cơn đau quặn thắt đang giày vò cơ thể.

Tôi đã từng ước ao, từng khao khát bước chân vào cánh cổng Đại học biết nhường nào. Nhưng mọi sự nỗ lực của tôi chẳng thể được đền đáp. Vậy nên, tôi muốn cậu thực hiện ước mơ ấy, cho cậu và cũng là cho tôi.

"Này, mày cũng phải trở về chứ!" Hoàng dường như đã cảm nhận được sự bất ổn của cơ thể tôi. Cậu đưa tay nắm chặt vai tôi. Ánh mắt cậu nhìn tôi không còn dửng dưng như mọi khi mà đã lộ rõ sự lo lắng và một nỗi sợ vô hình mà cậu đang cố gắng đè nén.

"Tao sẽ trở về nhưng có lẽ ở một hình hài khác." Ở hình hài mà có lẽ cậu sẽ không còn thấy được.

Bàn tay Hoàng vẫn đặt trên vai tôi nhưng giờ đây không còn là sự cứng rắn mà run rẩy vô cùng. Cậu siết chặt hơn, như sợ tôi sẽ tan đi ngay khi buông tay.

"Sau này, hãy đối xử dịu dàng với bố mẹ một chút, mở lòng với mọi người xung quanh một chút."

"Sau này, đừng đánh nhau, đừng hút thuốc, nó không tốt cho sức khỏe của mày đâu."

"Sau này..." Tôi thở dốc, cổ họng nghẹn ứ như có hàng ngàn gai nhọn đang cào xé bên trong.

Tôi thở dốc. Phổi co thắt lại khiến nhịp thở như bị siết chặt. Những âm thanh lách tách như bị vỡ vụn trong lồng ngực tôi vang lên khi cơn ho kéo đến dồn dập.

Hoàng hoảng hốt đỡ lấy tôi, lòng bàn tay cậu áp lên lưng tôi, vỗ nhẹ: "Cố lên, tao sẽ đưa mày đến viện ngay thôi."

Nói rồi, cậu cúi người định bế bổng tôi dậy nhưng bị tôi túm chặt lấy cổ áo, không cho di chuyển. Tôi biết có đi cũng chẳng kịp. Hãy để tôi được ở lại đây, ngắm nhìn bầu trời lần cuối cùng.

"Đừng...tao muốn...ở lại." Tôi khó khăn nặn ra từng chữ. "Sau này...tao vẫn muốn...đến biển."

"Được, tao sẽ đến biển cùng mày." Hoàng gấp gáp trả lời, tay vẫn ôm chặt tôi không rời.

"Cảm ơn nhé!" Tôi mỉm cười đầy mãn nguyện. Cùng lúc đó, máu từ hai bên mũi bắt đầu trào ra. Cả cơ thể quặn đau khiến trán tôi rịn mồ hôi, đôi tay bấu chặt lấy áo cậu.

"Không được! Chẳng phải mày nói muốn ngắm bình minh sao? Bình minh còn chưa lên mà!" Hoàng hoảng hốt, đôi mắt chứa đầy lo lắng và tuyệt vọng. Đôi tay không ngừng run rẩy lấy vạt áo thấm cho máu mũi tôi ngừng chảy. Máu loang ra từng vệt trên áo cậu, ướt đẫm cả tay và ngực.

Bình minh? Cuộc hẹn này có lẽ tôi phải bỏ lỡ rồi.

"Mày phải sống, tao còn nhiều chuyện cần nói với mày!" Hoàng gào lên trong nghẹn ngào. Lần đầu tiên tôi thấy cậu yếu đuối đến vậy. 

"Mày định...nói...gì?" Tôi yếu ớt hỏi, cố gắng nhìn cậu với đôi mắt đã nhòe đi. Không còn được thấy gương mặt quen thuộc của cậu nữa, chỉ còn lại bóng người mờ dần.

"Tao muốn nói rằng..." Cậu nghẹn lại. Một giọt nước mắt rơi nhẹ lên chóp mũi tôi.

Không gian như ngưng lại, mọi âm thanh như biến mất, không còn nghe rõ giọng nói của cậu nữa. Hồi tim trong lồng ngực cũng dần yếu ớt. Đôi mắt tôi khẽ chớp vài lần rồi hoàn toàn bị cơn buồn ngủ nhấn chìm. Cứ như vậy, tôi rơi vào giấc ngủ sâu mà không biết lần tỉnh lại tiếp theo sẽ là bao giờ.

Tiếc quá, tôi không kịp ngắm nhìn lại gương mặt của cậu, cũng không kịp nghe những gì cậu định nói với mình. Mọi thứ vụt biến, tan vào trong gió, để lại một khoảng trống sâu thẳm.

Hình ảnh bố mẹ lại một lần nữa hiện lên. Lần này họ dắt tay tôi, cùng bước vào con đường trải đầy hoa và lấp lánh ánh ánh nắng ấm áp.

Ánh bình minh ló rạng phía chân trời, phủ lên bóng hình của hai con người một vầng sáng ấm áp. Ánh sáng dịu dàng ấy len lỏi qua từng kẽ tóc, bao bọc lấy họ giữa biển khơi rộng lớn. 

"Bình minh đến muộn quá, cậu ấy không kịp ngắm rồi."

-Hết-