Cả Nhà Phản Diện Đều Thân Thiết

Chương 10



Ta nghiến răng nói: "Gả thì gả! Cứu tỷ tỷ mới là quan trọng nhất!"

 

Lý Vân Hành cuống lên: "Đừng mà! Chúng ta bàn thêm đối sách đã!"

 

Đang lúc bốn người chúng ta bàn bạc thì sau lưng bỗng vang lên một giọng nói.

 

"Chỉ với bốn người các ngươi tụ lại bàn bạc, mà cũng có thể kết luận rằng bản vương thầm mến Vân quý nhân? Bản vương thực sự không thể tưởng tượng nổi."

 

Cả bọn giật b.ắ.n mình quay lại.

 

Không biết từ bao giờ, Tiêu Trọng An đã đứng phía sau.

 

Hắn mặt không biểu cảm nói:

 

"Thẩm Nguyên Hi, là ta sai khi trông đợi ở nàng, hy vọng nàng có thể hiểu rõ lòng ta."

 

Lý mẫu và Lý phụ lặng lẽ che chắn trước mặt ta.

 

Lý Vân Hành vênh mặt quát lên:

 

"Tiêu Trọng An! Ngươi còn trông mong dùng binh quyền của Mộc Dao để tranh ngôi nữa mà! Ngươi mà dám động vào tiểu di của ta, ta lập tức tự vẫn trước mặt ngươi, để Mộc Dao hận ngươi đến chết!"

 

Lý mẫu vội cười gượng mấy tiếng: "Vương gia à, có gì cứ từ từ nói."

 

Lý phụ vẫn đắm chìm trong nỗi đau không phải tâm phúc của Tiêu Trọng An.

 

Ông buồn bã nói: "Đã không phải tâm phúc của Vương gia, vậy thì... rút đao đi!"

 

Tiêu Trọng An ấn trán.

 

Ta biết, đó là dấu hiệu hắn cực kỳ mệt mỏi.

 

Ta sợ hắn nổi điên, một phát g.i.ế.c sạch cả bọn.

 

Hồng Trần Vô Định

Liền chạy tới, nịnh bợ nói:

 

"Tiêu Trọng An, ta dù gì cũng do ngươi nuôi lớn. Giết ta chẳng đáng đâu, có chuyện gì cứ từ từ thương lượng."

 

Tiêu Trọng An thở dài, nói:

 

"Thẩm Nguyên Hi, nàng chưa từng nghĩ, ta muốn cưới nàng là vì ta yêu nàng sao?"

 

Ta suýt nữa thì c.h.ế.t đứng!

 

Cứ tưởng mình nghe nhầm trong khoảnh khắc cận kề cái chết.

 

Quay đầu nhìn, ba người kia cũng tròn mắt như thấy quỷ!

 

Tiêu Trọng An lại nói: 

 

"Thẩm Nguyên Hi, ta yêu nàng. Nàng không hiểu thì ta nói mãi, nói đến khi nào nàng hiểu mới thôi."

 

12 – Góc nhìn của Tiêu Trọng An

 

Tiêu Trọng An cảm thấy, việc mình đem lòng yêu một kẻ lạnh lùng vô tình như Thẩm Nguyên Hi, chính là thử thách lớn nhất mà ông trời ban cho hắn.

 

Hắn lần đầu gặp Thẩm Nguyên Hi, nàng mới bốn tuổi.

 

Lén lút trốn dưới gầm giường hắn ăn điểm tâm.

 

Lúc bị hắn kéo ra, nàng trợn to mắt nhìn hắn một cái.

 

Sau đó cúi đầu, liều mạng nhét đồ ăn vào miệng.

 

Khi ấy, hắn vừa mới g.i.ế.c người.

 

Mà người ấy, lại là tỳ nữ đã hầu hạ hắn nhiều năm.

 

Từ phương Bắc theo về.

 

Ai có thể ngờ được, tỳ nữ mà hắn tin tưởng lại là tai mắt do mẫu phi cài vào.

 

Bấy lâu nay, mẫu phi luôn lờ mờ cảm thấy hắn dần thoát khỏi sự khống chế.

 

Thậm chí còn sai người đầu độc hắn.

 

Tiêu Trọng An cảm thấy thật mỏi mệt.

 

Có lẽ, bất kể hắn có cố gắng thế nào, cũng chẳng thể đổi lại lấy một chút hồi đáp.

 

Thấy Thẩm Nguyên Hi phồng má ăn miếng điểm tâm vấy máu, hắn lại không nhịn được mà bật cười.

 

Đứa nhỏ ngốc nghếch này, da dẻ trắng trẻo, chỉ là gầy yếu quá.

 

Trong cung có rất nhiều bé gái như vậy.

 

Phần lớn là kết quả vụng trộm giữa cung nữ và thị vệ, bị người ta lén nuôi lớn.

 

Đã bốn tuổi, mà cầm đũa còn không vững.

 

Không hiểu sao...

 

Tiêu Trọng An chợt nhớ đến mình thuở nhỏ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cũng từng bò dưới đất như chó để xin ăn, không biết quy củ, chẳng hiểu lòng người.

 

Y hệt như Thẩm Nguyên Hi bây giờ.

 

Có lẽ là mềm lòng trong phút chốc.

 

Cũng có thể, hắn thấy trong nàng hình bóng chính mình thuở nhỏ.

 

Tóm lại, hắn không g.i.ế.c nàng.

 

Từ đó về sau, đứa nhỏ ấy cách vài ba hôm lại tới ăn cơm.

 

Ăn xong còn gói mang về.

 

Nàng trông rất ngoan.

 

Nhìn thì dễ dụ, kỳ thực kín miệng, giỏi nhất là giả ngốc.

 

Hỏi nàng mang đồ ăn cho ai, nàng liền lập tức trở nên cảnh giác.

 

Như thể đang canh giữ một món bảo vật chỉ riêng mình biết, không cho ai dòm ngó.

 

Một khi có người động đến ranh giới ấy, nàng lập tức lộ ra móng vuốt sắc bén.

 

Tiêu Trọng An nhất thời cũng thấy bực.

 

Hắn nắm tai nàng, nói:

 

"Xem như ngươi đã ăn cơm ở đây suốt ba năm! Nuôi một con ch.ó cũng đã quen hơi rồi!”

 

“Ta không cần biết ngươi đang bảo vệ ai, cũng chẳng muốn biết! Ăn no rồi thì cút đi cho khuất mắt!"

 

Quả nhiên, hắn sinh ra là kẻ không bao giờ có được bất cứ hồi đáp gì.

 

Đứa nhỏ nhìn hắn một cái, không oán giận.

 

Chỉ lặng lẽ xoa xoa lỗ tai, rồi từ trong n.g.ự.c lấy ra một quả đào, đặt lên bàn.

 

Không ngoảnh đầu, bỏ đi luôn.

 

Tiêu Trọng An nhìn quả đào trên bàn, thầm nghĩ, lại muốn dùng mấy thứ tầm thường này để lấy lòng hắn sao?

 

Nhặt lên xem thử.

 

Trên quả đào còn khắc mấy chữ.

 

Xiêu xiêu vẹo vẹo.

 

"Chúc ngài thọ tỷ Nam Sơn, phúc như Đông Hải."

 

Hôm ấy là sinh thần của hắn.

 

Không rõ tiểu nha đầu kia nghe ngóng được từ đâu.

 

Giữa tiết trời giá rét, một tiểu cung nữ không nơi nương tựa, lại có thể tìm được một trái đào to như thế.

 

Nghĩ thôi cũng biết nàng đã phải tốn bao công sức.

 

Tiêu Trọng An nắm lấy trái đào, không nhịn được bật cười.

 

Nhưng cười xong, nước mắt lại lăn dài.

 

Hắn nằm ngửa trên ghế, thở ra một hơi thật dài.

 

Có lẽ là vì quá cô đơn.

 

Đến nỗi bị một trái đào của tiểu nha đầu mà động lòng.

 

Thôi thì, cứ nuôi vậy đi.

 

Nuôi một cái là mấy năm trôi qua.

 

Sau đó có một thời gian nàng không đến.

 

Tiêu Trọng An đêm nào cũng không chợp mắt, nghi ngờ nàng đã bị người ta hại chết.

 

Đợi mãi.

 

Nàng lại len lén quay về.

 

Vừa ngẩng đầu, trên mặt đã bầm tím.

 

Trong lòng Tiêu Trọng An lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

 

Hắn đã sớm điều tra thân phận đứa nhỏ này.

 

Là người hầu chăm sóc cho Ngũ hoàng tử trong lãnh cung.

 

Hoàng đế xưa nay nổi tiếng phong lưu bạc tình, con cái trong cung nhiều không đếm xuể.

 

Đi theo Ngũ hoàng tử thì có tiền đồ gì.

 

Ấy thế mà nàng lại hết lòng theo hắn.

 

Tiêu Trọng An đã từng ám chỉ lẫn trực tiếp nói rõ, muốn điều nàng đi nơi khác, nàng đều không hé một lời.