Cả Nhà Phản Diện Đều Thân Thiết

Chương 9



Ta thở dài nói:

 

"Lý Vân Hành là cháu ngoại của ta. Dù nó có vô dụng cỡ nào, ta cũng phải bảo vệ nó. Chúng ta có chặt xương cũng còn dính gân mà!"

 

Tiêu Trọng An ngưng cười.

 

Lý Vân Hành là cháu ngoại của ta, chuyện buồn cười thế này, vậy mà hắn lại không cười nữa!

 

Ta còn đang chờ hắn cười nhạo ta đây.

 

Thế nên ta thành tâm hỏi: "Sao ngươi không cười nữa vậy?"

 

10

 

Mộc Dao dắt theo Lý Vân Hành đến tìm ta.

 

Vừa gặp mặt, Lý Vân Hành đã sốt ruột nói:

 

"Tiểu di! Con đã khai hết với Mộc Dao rồi! Nàng vì cứu mạng con, đã đồng ý để con làm chính thất. Cả sính lễ cũng đã bàn xong, chỉ còn thiếu dược liệu để trị nội thương cho người.” 

 

Hồng Trần Vô Định

“Người không cần ở lại Tiêu gia nhẫn nhục cầu sinh nữa, hôm nay, con tới là để đón người đi!"

 

Ta cảm động nói: "Không ngờ ngươi còn có chút tác dụng."

 

Tiêu Trọng An và Mộc Dao ngồi đối diện nhau, bình thản uống trà.

 

Hai người bọn họ chẳng biết đang đánh đố chuyện gì.

 

Mộc Dao mở lời trước: "Xem ra ngươi cũng đã biết rồi."

 

Tiêu Trọng An liếc ta một cái, nhàn nhạt nói: 

 

"Nếu biết sớm, thì đã chẳng cần mượn rượu giải sầu."

 

Ta ngẫm nghĩ, cho dù Lý Vân Hành có thật sự gả vào Mộc gia.

 

Lúc này Mộc Dao thật lòng cứu hắn, thật lòng đối đãi với hắn.

 

Nhưng chân tình là thứ dễ thay đổi nhất.

 

Để bảo đảm địa vị của Lý Vân Hành ở Mộc gia, ta cần ra tay một phen.

 

Ta nhìn trái nhìn phải giữa Tiêu Trọng An và Mộc Dao.

 

Chắc chắn giữa hai người họ có giao dịch mờ ám gì đó.

 

Theo ta được biết, Mộc Dao trước kia là đích nữ độc nhất của Trấn Bắc tướng quân, được bồi dưỡng làm người kế vị.

 

Về sau cha mẹ nàng lại sinh thêm một đệ đệ.

 

Địa vị của Mộc Dao ở Mộc gia liền tụt dốc không phanh.

 

Nhất là khi Trấn Bắc tướng quân tạo phản theo phe Tiêu gia, lại còn làm nội ứng.

 

Hiện nay, địa vị Mộc gia càng thêm vững vàng.

 

Gần đây, Mộc đại tướng quân mang theo con trai nhập quân doanh.

 

Chức Thiếu tướng quân của Mộc Dao đã bắt đầu lung lay.”

 

Ta lập tức lên tiếng:

 

"Mộc Thiếu tướng quân, cảm tạ ngươi đã cứu cháu ngoại của ta. Giờ chúng ta coi như đã thành thân thích, ta không giấu nữa, ta nguyện dốc sức vì ngươi!"

 

Mộc Dao lập tức nở nụ cười.

 

Nàng đứng dậy, thân thiết khoác tay ta, dịu dàng nói:

 

"Thẩm cô nương, người từ nhỏ đã được Vương gia dạy dỗ bên người, ta tin vào bản lĩnh của người. Nếu người không chê, ta theo Vân Hành gọi người một tiếng tiểu di, có được không?"

 

Lý Vân Hành lập tức đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng nói: "Chúng ta còn chưa thành thân đâu mà!"

 

Tiêu Trọng An nhìn ba người chúng ta đứng cạnh nhau, chẳng biết đang nghĩ gì.

 

Hắn thản nhiên nói: 

 

"Thẩm Nguyên Hi, ngươi lúc nào cũng giả ngốc. Ngươi thật sự không biết vì sao Mộc Dao muốn cưới Lý Vân Hành ư? Còn Lý Vân Hành, ngươi thật lòng tin Mộc Dao là vì muốn cứu mạng ngươi sao?"

 

Ta thấy lông mi của Lý Vân Hành khẽ run lên một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta siết c.h.ặ.t t.a.y hắn, dùng sức rất mạnh.

 

Vân Hành, những điều ấy chẳng còn quan trọng nữa.

 

Cho dù Mộc Dao muốn lợi dụng thân phận hoàng tử tiền triều của Lý Vân Hành để thu phục thế lực cũ.

 

Thì đã sao chứ?

 

Chúng ta lớn lên trong cung, thấy đủ ấm lạnh nhân tình, nghe quen chuyện âm mưu thủ đoạn.

 

Nhưng chỉ cần chúng ta bên nhau, giữ được tấm chân tình dành cho nhau, là đủ rồi.

 

Chúng ta chỉ cần sống lâu thật lâu, sống được đến cuối cùng, là thắng rồi.

 

Giờ việc cấp bách là phải qua mặt hệ thống, cứu lấy tính mạng của ngươi.

 

Lý Vân Hành cảm nhận được sức lực từ tay ta.

 

Hắn không hề d.a.o động chút nào, nghiêm túc nói:

 

"Ta ngu dốt từ nhỏ, chẳng hiểu Vương gia đang nói gì."

 

Mộc Dao nghe xong lời Tiêu Trọng An, lập tức nhìn chằm chằm Lý Vân Hành.

 

Nghe thấy câu trả lời của hắn, nàng liền ôm cổ hắn, hôn ‘chụt’ một cái lên mặt.

 

Mộc Dao lạnh lùng nói:

 

"Tiêu Trọng An, ta muốn gì, trong lòng ta tự rõ. Còn ngươi muốn gì, ngươi tự biết chứ?"

 

Tiêu Trọng An đứng dậy, kéo ta qua, nhìn thẳng vào mắt ta nói:

 

"Ta biết tung tích của Vân quý nhân, nhưng ta có một điều kiện."

 

Hắn quả thật biết tung tích của tỷ tỷ!

 

Ta nôn nóng hỏi: "Ngươi nói đi! Chỉ cần ta làm được, nhất định sẽ đồng ý!"

 

Tiêu Trọng An cụp mắt nói: "Ta muốn nàng gả cho ta."

 

Ta nghi hoặc nhìn hắn: "Chỉ đơn giản vậy thôi sao?"

 

Tiêu Trọng An hỏi ngược lại: "Đơn giản sao?"

 

11

 

"Không đơn giản, không đơn giản chút nào."

 

Lý mẫu vừa gặm dưa hấu, vừa nói với vẻ huyền bí:

 

"Vương gia là người thế nào, ta không dám nói hiểu được mười phần, nhưng ít nhất cũng nắm được năm phần. Hắn thích cái gì, muốn cái gì, chưa từng nói thẳng ra bao giờ. Hắn giống như một kẻ săn mồi kiên nhẫn, tự tay giăng thiên la địa võng, chỉ đợi con mồi tự chui đầu vào lưới.”

 

“Rồi đến lúc ấy, trong lòng rõ ràng là mừng như điên, mà ngoài mặt vẫn làm ra vẻ: ‘Chậc, vì ngươi đáng thương vô dụng, nên bản vương đành miễn cưỡng thu nhận ngươi vậy.’"

 

Lý phụ rất tán thành: "Cho nên việc hắn cầu hôn muội muội, tuyệt đối không đơn giản!"

 

Ta nghĩ nghĩ, rồi giật mình nói: "Chẳng lẽ hắn để ý đến tỷ tỷ của ta? Muốn dùng ta để uy h.i.ế.p tỷ tỷ?"

 

Lý mẫu và Lý phụ lập tức vỡ lẽ.

 

Hai người đồng thanh nói: 

 

"Muội muội, quả nhiên con là thiên tài! Sao chúng ta không nghĩ ra chứ."

 

Lý Vân Hành nhăn nhó: "Vậy chúng ta phải làm sao đây?"

 

Haiz, đúng vậy, phải làm sao đây.

 

Tỷ tỷ vẫn còn đang nằm trong tay Tiêu Trọng An.

 

Chẳng lẽ lại giống kiếp trước, để Lý Vân Hành tạo phản thật sao?

 

Lý mẫu cũng lo lắng.

 

Bà trầm ngâm: "Ta thấy Vương gia không giống kẻ cưỡng ép nữ nhân."

 

Lý phụ thở dài:

 

"Ta làm ám vệ cho Vương gia bao năm, vậy mà lại không biết Vân quý nhân ở trong tay hắn. Haiz, cái cảm giác không được tín nhiệm ấy, thật sự cay đắng."