Cả Nhà Phản Diện Đều Thân Thiết

Chương 11



Tiêu Trọng An vô cùng phiền muộn, ngoài miệng mắng nàng cứng đầu, nhưng tay lại nhẹ nhàng bôi thuốc cho nàng.

 

Phải dạy nàng một ít cách tự bảo vệ bản thân.

 

Kẻo một ngày nào đó, nàng c.h.ế.t không ai hay biết.

 

Nàng học rất nghiêm túc.

 

Dù khổ mấy cũng không sợ.

 

Chỉ cần nghĩ đến việc nàng vì bảo vệ Ngũ hoàng tử mà nỗ lực như thế.

 

Tiêu Trọng An liền thấy trong lòng nghẹn lại.

 

Nghe nói Thập Ngũ hoàng tử bị thích khách tập kích, Ngũ hoàng tử liều mình cứu giá.

 

Hắn liền cảm thấy có điều không ổn.

 

Vội vã quay về.

 

Trong phòng trống không.

 

Hắn suy nghĩ một chút, liền cúi xuống nhìn.

 

Tiểu nha đầu ấy đang nằm dưới gầm giường.

 

Không biết bị thương ở đâu, sắc mặt trắng bệch, thoang thoảng mùi máu.

 

Tiêu Trọng An trong thoáng chốc như bị lửa thiêu sạch lý trí.

 

Hắn thật sự không hiểu!

 

Tên Ngũ hoàng tử Lý Vân Hành kia thì có gì tốt!

 

Mà nàng lại có thể liều mạng vì hắn!

 

Chỉ để giúp hắn làm bàn đạp, giành lấy tín nhiệm của Thập Ngũ hoàng tử!

 

Ngay cả mạng sống cũng chẳng tiếc!

 

Kéo nàng ra rồi mới biết, nàng bị thương ở bả vai.

 

May mà chưa chạm đến xương.

 

Tóc tai xõa tung, cởi áo ngoài, ngồi trước mặt hắn.

 

Tiêu Trọng An nhìn chiếc cổ trắng ngần, bờ vai tròn trịa của nàng.

 

Bỗng dưng bao nhiêu lời mắng mỏ nghẹn lại nơi cổ họng.

 

Tiêu Trọng An nhắm mắt, điều chỉnh hô hấp, cẩn thận bôi thuốc cho nàng.

 

Cuối cùng vẫn không nhịn được.

 

Rất nhiều lời xoay vòng trong lòng, mãi đến khi…

 

Tiêu Trọng An giả vờ thản nhiên nói:

 

"Tính ra ngươi cũng mười lăm rồi, là một đại cô nương rồi. Cứ theo chân Lý Vân Hành mãi cũng chẳng có kết cục gì tốt. Chi bằng để ta nghĩ cách, điều ngươi về bên ta, có được không?"

 

Nói xong, lại sợ nàng chê mình chỉ là một kẻ làm con tin.

 

Tiêu Trọng An bèn bổ sung:

 

"Thêm vài năm nữa, ta sẽ được tự do. Sẽ không để ngươi chịu thiệt thòi."

 

Nào ngờ ngốc tử ấy liền buột miệng:

 

"Ta với Lý Vân Hành không thể tách rời. Tối qua bọn ta còn nằm chung giường tâm sự. Ngày tháng rồi sẽ ngày một khá hơn thôi.” 

 

“Vân quý nhân bây giờ được Thục phi nâng đỡ, chẳng bao lâu nữa sẽ được sủng ái. Lý Vân Hành cũng được đi học cùng các hoàng tử. Chúng ta sẽ không còn phải ở mãi trong lãnh cung."

 

Nàng nói rất nhiều lời.

 

Thế nhưng Tiêu Trọng An chỉ nghe thấy một câu, trong đầu cứng đờ, từng chữ từng chữ nghiến ra hỏi:

 

"Ngươi ngủ chung giường với Lý Vân Hành?"

 

Nàng gật đầu, hời hợt nói: "Đúng vậy."

 

Tiêu Trọng An nhắm mắt, hít sâu một hơi.

 

Hồng Trần Vô Định

Tốt lắm! Được lắm!

 

Thẩm Nguyên Hi, sao ngươi không trực tiếp chọc ta tức c.h.ế.t luôn đi cho rồi!

 

Tiêu Trọng An liền lạnh lùng nói:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ngươi vì chủ tử của mình mà có thể liều cả tính mạng, nhưng đến ngày bọn họ quyền cao chức trọng, kẻ đầu tiên bị vứt bỏ chính là ngươi!"

 

Tiểu ăn mày quả thật đã lớn rồi, cánh cũng cứng cáp rồi.

 

Dám cãi lời hắn, nói hắn bị phụ mẫu vứt bỏ làm con tin, không tin tưởng chân tình của kẻ khác.

 

Tiêu Trọng An đuổi nàng đi.

 

Tức giận đến mức chặn cả lỗ chó!

 

Từ đó về sau, không muốn nhìn thấy nàng nữa!

 

Không biết mấy năm nay là trúng tà gì, đầu óc hồ đồ cả rồi.

 

Thẩm Nguyên Hi thì không đến nữa.

 

Nhưng mỗi ngày lại ném vài thứ vặt vãnh từ bên kia tường sang.

 

Lúc đầu là mấy quả trái cây.

 

Mảnh khăn tay cắt từ vải thừa.

 

Dần dần, những món tốt hơn xuất hiện.

 

Tiêu Trọng An nhìn đống ngân lượng, túi gấm Tứ Xuyên, thắt lưng khảm ngọc trên bàn.

 

Cũng biết rõ giờ Vân quý nhân đã chuyển đến Trường Tú cung.

 

Thẩm Nguyên Hi trở thành cung nữ thân cận của Lý Vân Hành, địa vị cũng theo đó mà thăng tiến.

 

Ngày lành đã đến, tự nhiên chẳng cần đến đây để xin cơm nữa.

 

Mộc Dao gõ bàn: "Tiêu Trọng An! Tâm trí ngươi bay đi đâu rồi?"

 

Tiêu Trọng An đang nắm ngân lượng, nhàn nhạt nói:

 

"Ta giúp ngươi thoát khỏi hôn ước với Thái tử, ngươi giúp ta thanh trừ thế lực của mẫu thân ta. Ngày sau, đợi phụ thân ta đánh vào kinh thành, ta sẽ giúp ngươi ngồi vững vị trí Trấn Bắc tướng quân. Còn đệ đệ ngươi, đến lúc đó, tùy ngươi xử trí."

 

Mộc Dao cười nhạt, tự giễu nói:

 

"Đôi lúc thật hâm mộ các ngươi, bọn nam nhân. Lão nương ta từ nhỏ lớn lên trong quân doanh, vì không chịu kém cạnh mà chịu đủ khổ cực.”

 

“Vậy mà đệ đệ ta chẳng cần làm gì, chỉ vì là nam nhân mà được người người cam tâm tình nguyện gọi một tiếng ‘Thiếu tướng quân’."

 

Nàng nói xong, lại cười lạnh:

 

"Nhưng không sao cả. Không cho lão nương lên bàn ngồi, vậy thì lão nương sẽ lật luôn cái bàn đó!"

 

Giờ đây hoàng thượng mê muội tửu sắc, ngũ lộ phiên vương rục rịch ngoi lên.

 

Phản loạn, chỉ là chuyện sớm muộn.

 

Mộc Dao chẳng mang trong lòng chí hướng trung quân ái quốc.

 

Sớm đã chọn phe, sau này Tiêu Trọng An còn nhớ tới công lao phò trợ của nàng.

 

Tiêu Trọng An thấy ánh mắt Mộc Dao nhìn về phía hoa viên.

 

Quay đầu lại nhìn, liền thấy được Thẩm Nguyên Hi đã hơn nửa năm không gặp.

 

Nhìn ra được, nửa năm nay nàng sống rất tốt.

 

Người cao lên, mặt cũng tròn trịa.

 

Mặc bộ cung trang vàng nhạt, như một vầng trăng phủ sương.

 

Diều vướng trên cây.

 

Lý Vân Hành cõng nàng trên vai, nàng giơ tay lấy diều.

 

Kết quả, Lý Vân Hành đứng không vững.

 

Hai người ngã nhào một chỗ.

 

Ngã xuống đất, cả hai chẳng hề giận dữ.

 

Chỉ nhìn nhau, rồi cùng bật cười.

 

Lấy điểm tâm từ túi gấm ra, mỗi người một miếng, chia nhau ăn.

 

Mộc Dao nhướng mày nói:

 

"Ngươi xem, hắn là Ngũ hoàng tử, từ nhỏ sống trong lãnh cung, chịu đủ mọi khổ sở, vậy mà sao vẫn có thể ngốc nghếch cười vui mỗi ngày như thế?”

 

“Hắn không nghĩ đến chuyện ngoi lên, đánh bại các huynh đệ khác để tranh đoạt ngôi vị sao? Cứ thế mà sống cho qua ngày?"

 

Tiêu Trọng An thu dọn đồ đạc trên bàn, lạnh lùng nói:

 

"Ngươi thích hắn thì cứ nói thẳng. Đến ngày binh biến, ta sẽ bảo người giữ lại mạng cho hắn."