Mộc Dao ngạc nhiên hỏi: "Rõ ràng đến thế sao?"
Tiêu Trọng An lười đáp lời nàng, mỗi lần Lý Vân Hành bị ức hiếp, Mộc Dao đều âm thầm giúp đỡ hắn.
Mộc Dao liền nói:
"Được thôi, vậy chuyện ngươi thích Thẩm Nguyên Hi, ta cũng không cần giả vờ không biết nữa."
"Tiêu Trọng An, ngươi cam tâm tình nguyện nhìn bọn họ thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp sống bên nhau sao?"
Tiêu Trọng An nghĩ thầm.
Chẳng qua cũng chỉ được mấy ngày nữa thôi.
Đợi đến lúc biến loạn trong cung, Lý Vân Hành trở thành tù nhân dưới tay hắn, Thẩm Nguyên Hi tự nhiên sẽ biết cầu cứu ai.
Thế nhưng Tiêu Trọng An tính toán trăm điều, lại không tính được một điều.
Một trận hỏa hoạn ở Trường Tú cung, thiêu rụi toàn bộ mộng tưởng của hắn.
Hắn trông thấy Vân quý nhân khóc đến điên cuồng, gần như ngất lịm.
Vân quý nhân miệng vẫn lẩm bẩm: "Vân Hành! Nguyên Hi!"
Tiêu Trọng An tay chân lạnh ngắt.
Hắn gần như không kịp nghĩ ngợi, muốn lao vào biển lửa.
Kết quả lại bị ám vệ ngăn lại.
Đợi đến lúc tỉnh lại, xông ra ngoài xem thử.
Trường Tú cung chỉ còn lại một bãi tro tàn.
Thẩm Nguyên Hi, cái tiểu nha đầu chuyên đi xin ăn ấy, cứ thế mà biến mất rồi.
"Tiêu Trọng An, ngươi nói xem ngươi tính là phụ thân ta hay là sư phụ ta?"
"Ta tính là tổ tông của ngươi."
"Tiêu Trọng An, ngươi lớn hơn ta bảy tuổi phải không? Sao nhìn chẳng già chút nào vậy?"
"Hừ."
"Mau lên! Dọn cơm mau! Ta đói sắp xỉu rồi!"
"Ngươi ngoài việc đến tìm ta ăn cơm, còn biết tìm ta làm gì khác không?"
"Được rồi, tối nay ta ngủ dưới gầm giường ngươi, trò chuyện với ngươi một lát nha."
Mười một năm!
Hắn nhìn tiểu nha đầu ấy dựa cột đo chiều cao, từng chút từng chút mà lớn lên.
Mỗi năm sinh thần đều nhận được đào thọ nàng khắc chữ.
Ban đêm dẫn nàng đi hành thích.
Trên đường về cung, ghé sạp ven đường ăn vằn thắn.
Nhìn nàng cau mày lựa hành giúp hắn.
Miệng còn càu nhàu: "Không ăn hành thì nói sớm với ông chủ đi! Lúc nào cũng bắt ta nhặt giùm!"
Nay thì, tất cả đều chẳng còn nữa.
Tiêu Trọng An phun ra một ngụm máu.
Quay đầu lại, trông thấy mẫu thân hắn đang đứng phía sau.
Bao nhiêu năm không gặp, lại thấy có chút ngỡ ngàng.
Năm hắn tám tuổi, bị đưa vào kinh làm con tin.
Mẫu thân ôm hắn khóc nói: "Trọng An, mẫu thân hết cách rồi, thật sự hết cách rồi."
Từ khi hắn còn có ký ức, bà ta đã luôn nói như vậy.
Hắn bị huynh trưởng hành hạ như chó, mẫu thân nói hết cách.
Giữa đông giá rét, hắn bệnh đến không gượng dậy nổi, mẫu thân vẫn nói hết cách.
Hắn đói đến nỗi phải đào rau dại mà ăn, mẫu thân cũng chỉ biết nói hết cách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn vào kinh làm con tin, đổi lấy vinh hoa phú quý cho mẫu thân.
Từ phương Bắc truyền tin về.
Mẫu thân lại sinh thêm một đứa con nữa.
Vì đứa con ấy, bà chống đối cả vương phi.
Vì đứa con ấy, bà dựng nên thế lực riêng.
Có lẽ, bà ta chưa từng hết cách.
Chỉ là người bà ta muốn bảo vệ, chưa từng là hắn.
Mẫu thân nhìn hắn, dò xét hỏi:
"Trọng An, ngươi lớn lên trong cung, chẳng lẽ còn vướng bận điều gì sao?"
Đứa đệ đệ chưa từng gặp mặt kia đứng trước mặt mẫu thân, kiêu ngạo và khinh thường mà nhìn hắn.
Tiêu Trọng An lau m.á.u nơi khóe miệng, nhàn nhạt nói:
"Trước kia từng có chút giao tình với Vân quý nhân ở Trường Tú cung."
Mẫu thân có vẻ suy tư.
Lập tức lộ ra vẻ áy náy, nói:
"Ta thấy Vân quý nhân dung mạo xinh đẹp, tính tình dịu dàng, nên ta đưa nàng đến hầu hạ phụ hoàng ngươi rồi, ngươi sẽ không trách ta chứ?"
Tiêu Trọng An nghe vậy, chỉ thấy buồn nôn.
13
Tiêu Trọng An đem hết tất cả những điều giấu kín trong lòng, không hề che giấu mà nói ra.
Hắn thành thật nói:
"Về sau ta lừa tỷ tỷ nàng, nói rằng nàng và Lý Vân Hành vẫn còn sống, đều nằm trong tay ta. Dùng nàng ấy tranh sủng trong hậu cung, giúp ta chèn ép thế lực của mẫu thân. Nhưng ta tuyệt đối không để nàng ấy chịu khổ, hiện tại nàng ấy là tần phi của phụ hoàng ta, vô cùng được sủng ái."
Ta cảnh giác nhìn hắn, nói:
"Không thể nào! Ngươi làm việc xưa nay luôn lấy chắc thắng làm đầu, chỉ dùng ta và Lý Vân Hành để uy h.i.ế.p tỷ tỷ ta, đối với ngươi mà nói đâu đủ vững."
Tiêu Trọng An trầm mặc một lúc rồi nói: "Ta đã hạ độc nàng ấy."
Thế thì đúng rồi.
Kiếp trước, Lý Vân Hành nhất định là biết tỷ tỷ bị khống chế nên mới tạo phản.
Mà ta cũng vì chuyện của tỷ tỷ, mới g.i.ế.c Tiêu Trọng An.
Hiện giờ tỷ tỷ là tần phi được hoàng thượng sủng ái, Tiêu Trọng An nhất thời cũng không có cách nào âm thầm đưa nàng ra ngoài.
Hắn mang ta và Lý Vân Hành, chọn thời cơ thích hợp mà vào cung.
Tỷ tỷ thấy ta và Lý Vân Hành, lập tức đỏ hoe hai mắt.
Ba người chúng ta ôm lấy nhau, khóc một hồi lâu.
Tỷ tỷ nghẹn ngào nói:
"Ta không chịu khổ, hai đứa cứ yên tâm. Vương gia giữ đúng lời, dẫn hai đứa đến gặp ta, ta đã an tâm rồi. Phải ngoan ngoãn đấy, đợi ta giúp vương gia hoàn thành đại nghiệp, chúng ta sẽ đoàn tụ."
Tỷ tỷ ta, nhìn thì dịu dàng yếu đuối.
Thế nhưng trong lòng nàng, luôn có một hơi thở kiên cường.
Hồng Trần Vô Định
Vì muốn thoát khỏi đích mẫu, nàng liều lĩnh tiến cung.
Vì ta và Lý Vân Hành, nàng lại nhẫn nhịn hầu hạ Thục phi.
Tỷ tỷ vẫn luôn cố gắng vươn tới số mệnh tốt đẹp hơn.
Lý Vân Hành lau nước mắt, nói: "Mẹ, con và tiểu di đều sống tốt."
Ta gật đầu, rưng rưng nói: "Phải, sống rất tốt, ăn ngon mặc đẹp."
Lý Vân Hành không nhắc đến chuyện làm nam sủng cho Mộc Dao.
Ta cũng không nhắc đến việc mình mất trí rồi đi làm ăn mày.
Tỷ tỷ cũng cười, trong mắt ngấn lệ lấp lánh:
"Ta cũng sống tốt, còn tốt hơn những ngày ở Trường Tú cung trước kia. Hai đứa nhìn cung điện này thì biết ta được sủng ái đến mức nào rồi đấy."