Cả Nhà Phản Diện Đều Thân Thiết

Chương 3



Thục phi đang được sủng ái lúc đó liền đẩy tỷ tỷ ta vào lãnh cung.

 

Hồng Trần Vô Định

Khi ấy, Lý Vân Hành vừa tròn ba tuổi.

 

Còn ta mới vừa đầy trăm ngày, thì di nương lâm bệnh qua đời.

 

Tỷ tỷ sợ ta ở lại phủ sẽ bị chính thất hãm hại.

 

Liền nghĩ cách đưa ta vào cung.

 

Lý Vân Hành kể rằng khi ta vừa vào cung, ta gầy guộc bé nhỏ, chẳng dễ thương chút nào.

 

Hắn cực kỳ ghét bỏ ta.

 

Tỷ tỷ mỉm cười dịu dàng nói:

 

"Vân Hành, con lúc mới sinh cũng như vậy mà. Người ta nói cháu ngoại giống cậu, ta thấy con với Nguyên Hi cũng hơi giống nhau đấy. Lại đây nhìn kỹ xem, có phải lông mày hai đứa y chang nhau không?"

 

Lý Vân Hành ngoài miệng chê ta, nhưng vẫn tận tâm tận lực chăm sóc ta.

 

Ban ngày chọc ta cười, ban đêm ru ta ngủ.

 

Tuổi còn nhỏ mà đã mang khí chất của một ma ma già.

 

Lý Vân Hành thường cõng ta đi khắp nơi trong lãnh cung.

 

Tỷ tỷ thì ngồi dưới hành lang, vá áo cho cả hai chúng ta.

 

Ngày tháng trong lãnh cung, thật sự chẳng dễ dàng gì.

 

Y phục Lý Vân Hành mặc bị chật, tỷ tỷ liền sửa lại để cho ta mặc.

 

Vì thế, Lý Vân Hành luôn giữ gìn y phục rất cẩn thận, không muốn làm hỏng.

 

Nhưng hắn dù sao cũng là nam nhi, tỷ tỷ có sửa sang thế nào, ta mặc vào vẫn thấy chẳng ra thể thống gì.

 

Tỷ tỷ và Lý Vân Hành thấy ta suốt ngày bị nhốt trong lãnh cung, nói chẳng thành câu, cơm ăn cũng không đủ.

 

Cả hai đều âm thầm buồn bã.

 

Tỷ tỷ vì tìm lối thoát, chủ động đến cung của Thục phi làm tỳ nữ rửa chân.

 

Lý Vân Hành lớn hơn chút, cũng đi nịnh nọt mấy vị hoàng tử khác, thậm chí còn để người ta cưỡi như ngựa.

 

Họ không có ở đó, đám cung nữ thái giám bắt nạt ta chỉ là tiểu cung nữ, thường xuyên đánh đập.

 

Ta không dám kể cho tỷ tỷ và Lý Vân Hành.

 

Từ đó, ta dần hình thành thói quen ngủ dưới gầm giường.

 

Chỉ có trốn kỹ, bọn người trút giận kia mới không tìm thấy ta.

 

Có một ngày, ta chờ mãi trong cung vẫn chẳng thấy tỷ tỷ và Lý Vân Hành trở về.

 

Đói đến hoa mắt chóng mặt, ta chạy ra ngoài tìm đồ ăn.

 

Ai ngờ lại đi lạc, vô tình xông vào tẩm cung của Tiêu Trọng An.

 

Tiêu Trọng An là chất tử (con tin) do phiên vương đưa vào cung, sống trong cung tuy không quá tốt, nhưng cũng chẳng quá tệ.

 

Trên bàn hắn bày đầy món ngon vật lạ.

 

Ta lén lấy một đĩa bánh, chui xuống gầm giường của hắn để ăn.

 

Xui xẻo thay!

 

Ta lại đụng phải lúc Tiêu Trọng An g.i.ế.c người.

 

Máu chảy loang khắp mặt đất, thấm cả vào y phục ta.

 

Lúc bị kéo ra, ta vẫn ngơ ngác ôm lấy đĩa bánh, không chịu buông.

 

Trong tay Tiêu Trọng An, thanh kiếm vẫn dính máu.

 

Hắn đưa kiếm kề cổ ta.

 

Tựa hồ đang do dự có nên g.i.ế.c ta hay không.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta nhân lúc hắn đang suy nghĩ, cúi đầu tiếp tục ăn bánh.

 

Bánh dính máu, mùi vị rất kỳ quái, hơi khó ăn.

 

Nhưng ta đói lắm rồi, chẳng buồn nghĩ nhiều.

 

Tiêu Trọng An nhìn ta một hồi, bỗng nhiên cười như kẻ điên.

 

Hắn ném kiếm sang một bên, giật lấy đĩa bánh trong tay ta rồi đập mạnh xuống đất.

 

Sau đó gọi người bưng nguyên mâm cơm lên, nhét vào tay ta một đôi đũa.

 

"Nào, ăn đi."

 

Nhưng khi ấy ta mới bốn tuổi, sống chẳng khác gì một con chuột nhỏ không dám lộ mặt dưới ánh mặt trời.

 

Ngay cả dùng đũa cũng không biết, hễ cứ thấy đồ ăn ngon là chẳng màng sống chết.

 

Ta dùng tay bốc, ăn ngấu nghiến như cọp đói.

 

Tiêu Trọng An mặt mày âm trầm, đánh tay ta một cái, dùng khăn lau sạch tay ta.

 

Hắn dạy ta cách dùng đũa.

 

Ăn no rồi, ta len lén liếc nhìn Tiêu Trọng An một cái.

 

Chẳng để tâm ánh mắt kỳ quái của hắn, ta còn gói một phần mang về cho Lý Vân Hành.

 

Từ đó trở đi, mỗi lần đói đến lả người, ta lại lén đến tẩm cung của Tiêu Trọng An xin ăn.

 

Một lần, thái giám trông coi lãnh cung nghi ta trộm đồ, liền đánh ta bầm dập mặt mày.

 

Ta mang gương mặt như đầu heo đến cung của Tiêu Trọng An xin cơm.

 

Hắn trừng mắt nhìn ta thật lâu, giọng đầy phẫn nộ: 

 

"Ngươi là khúc gỗ sao? Bị người ta đánh cũng không biết chạy à?"

 

Ta lắc đầu đáp:

 

"Ta che đầu lại thì hắn không đánh trúng chỗ hiểm. Nếu ta bỏ chạy, hôm sau hắn sẽ nghĩ cách bỏ thuốc vào đồ ăn của Ngũ hoàng tử."

 

Đám thái giám không dám hạ độc thật, nhưng lại hay bỏ thuốc xổ vào.

 

Từ nhỏ Lý Vân Hành đã chưa từng được ăn no, thân thể yếu ớt.

 

Nếu bệnh rồi, thái y cũng sẽ không tới chữa trị.

 

Người trong lãnh cung nếu bị bệnh, sẽ bị kéo ra bờ mương để mặc sống chết.

 

Có lần ta đi ngang qua mương, nghe thấy bên trong vọng ra tiếng rên rỉ yếu ớt, cả người lạnh toát như rơi vào hầm băng.

 

Trong cung, thứ rẻ nhất chính là mạng người.

 

Người c.h.ế.t ở đó, có thể chỉ vì làm vỡ một chiếc vòng tay của quý nhân.

 

Cũng có thể chỉ vì làm chướng mắt kẻ khác.

 

Tiêu Trọng An mặt vẫn lạnh tanh, vừa bôi thuốc cho ta vừa châm chọc:

 

"Ngũ hoàng tử là gì của ngươi, mà đáng để một tiểu cung nữ như ngươi liều mình bảo vệ hắn đến vậy?"

 

Ta nghiêm túc đáp: "Hắn là nửa mạng sống của ta."

 

Tỷ tỷ thường ôm chúng ta nói:

 

"Nguyên Hi, Vân Hành, chỉ cần Thục phi có thể giúp ta lấy lại ân sủng, để hai đứa có ngày lành để sống, chuyện gì ta cũng có thể nhẫn nhịn."

 

Dù tỷ tỷ không nói, chỉ nhìn đôi tay bầm tím và đầu gối sưng đỏ của nàng.

 

Ta cũng biết tỷ tỷ phải chịu khổ rất nhiều trong cung của Thục phi.

 

Thế nhưng mỗi khi trở về, nàng vẫn luôn vui vẻ tươi cười.

 

Có khi mang về vài chiếc khăn tay, có khi là một cây trâm bạc.

 

Tỷ tỷ khi ấy rất vui, vì có thể đổi lấy bạc.

 

Đám cung nữ sau lưng mỉa mai tỷ tỷ là đứa ăn mày không lên nổi đài cao.