Cả Nhà Phản Diện Đều Thân Thiết

Chương 4



Nhưng dù chúng ta có nghe thấy, cũng chẳng để trong lòng.

 

Ngoài chúng ta ra, ánh mắt thiên hạ có là gì?

 

Lý Vân Hành nắm tay ta, nói một cách rất nghiêm túc:

 

"Tiểu di, người là nửa mạng sống của con, còn mẫu thân là nửa kia."

 

Cho nên, Lý Vân Hành là nửa sinh mạng của ta, còn tỷ tỷ, chính là nửa kia còn lại.

 

Lý Vân Hành lén lấy ra một đĩa điểm tâm, nhỏ giọng nói:

 

"Đây là hôm nay con làm ngựa cho Thập Tam đệ cưỡi, đệ ấy chia cho con đấy. Tiểu di, người và mẫu thân ăn trước đi."

 

Khuyết điểm lớn nhất của Lý Vân Hành chính là tham ăn.

 

Vậy mà hắn có thể nhịn đem bánh về nguyên vẹn, đủ thấy trong lòng hắn, ta và tỷ tỷ nặng như thế nào.

 

Ba chúng ta chen chúc trong một chiếc chăn, người một miếng, ta một miếng, cùng nhau ăn sạch đĩa bánh đậu xanh.

 

Khi ấy, miệng thì ngọt, bụng thì no, ba người chúng ta mãi mãi ở bên nhau.

 

Tỷ tỷ muốn mượn thế lực của Thục phi để được sủng ái trở lại.

 

Lý Vân Hành dù học dốt, vẫn cố học thuộc thơ, hạ mình lấy lòng Thập Tam hoàng tử.

 

Còn ta tận tâm tận lực làm một tiểu cung nữ, cố gắng không gây thêm phiền toái.

 

Ta bị đánh, chưa từng kể với tỷ tỷ.

 

Bởi vì nếu biết, nàng sẽ đau lòng.

 

Nhưng ta sẽ kể với Tiêu Trọng An.

 

Hắn sẽ giúp ta.

 

Tiêu Trọng An mạnh tay ấn lên vết thương, khiến ta đau đến nghiến răng trợn mắt.

 

Hắn mặt lạnh lùng nói: "Từ ngày mai, mỗi đêm người đến cung của ta."

 

Tiêu Trọng An bắt đầu truyền dạy ta võ nghệ cùng độc thuật.

 

Ta tư chất bình thường, nhưng lại có chỗ hơn người là cần cù chịu khó.

 

Có chút bản lĩnh trong người, kẻ dám bắt nạt ta trong cung cũng ít dần.

 

Thậm chí còn có thể âm thầm giúp đỡ tỷ tỷ và Lý Vân Hành.

 

Tỷ tỷ vui mừng nói:

 

"Thục phi chẳng biết mắc bệnh gì, mặt vàng như nến! Nay vì muốn giữ địa vị, nàng ta phải nâng ta lên tranh sủng. Nguyên Hi, Vân Hành, lần này ta nhất định sẽ nắm lấy cơ hội!"

 

Bên Lý Vân Hành cũng có tin vui.

 

Thập Tam hoàng tử bị thích khách ám sát, Lý Vân Hành xông lên đỡ một kiếm.

 

Thập Tam hoàng tử vô cùng cảm kích, chủ động tâu xin Hoàng thượng, dẫn Lý Vân Hành cùng đến thư viện đọc sách.

 

Lý Vân Hành nhắc đến việc này, mừng rỡ không thôi.

 

Hắn nhỏ giọng thì thầm:

 

"Tiểu di, con cảm giác tên thích khách đó vốn không định g.i.ế.c con. Người nói xem, có khi nào hắn là người nhà mình không?"

 

Ánh mắt Lý Vân Hành ẩn chứa dò xét, ta không dám nhìn hắn, lén lút chạy tới cung của Tiêu Trọng An.

 

Là ta ám sát Thập Tam hoàng tử, bị thương chẳng nhẹ.

 

Tiêu Trọng An sắc mặt trầm ngâm, ngày ngày thay thuốc, đút cơm cho ta.

 

Hắn mỉa mai lạnh lùng:

 

"Ngươi vì chủ tử nhà mình mà liều mạng, đợi đến ngày bọn họ thăng quan tiến chức, sẽ chính là lúc ngươi bị vứt bỏ!"

 

Ta chẳng chịu yếu thế, đáp lại:

 

"Ngươi bị cha mẹ vứt vào cung làm chất tử, nên chẳng chịu nổi cảnh người khác sống tốt. Vân quý nhân và Ngũ hoàng tử sau này phát đạt, nhất định sẽ đối tốt với ta."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lời ấy chọc trúng nỗi đau trong lòng Tiêu Trọng An.

 

Hắn lôi ta từ dưới gầm giường ra, ném thẳng ra ngoài.

 

Lần sau quay lại, ta phát hiện lỗ chó dưới tường đã bị bịt kín.

 

Trong lòng ta xấu hổ khôn xiết.

 

Tự trách bản thân, không nên nói những lời làm tổn thương hắn như thế.

 

Ta biết, hắn tuy ngoài mặt lạnh lùng, nhưng trong lòng lại rất cô đơn.

 

Đuổi ta đi rồi, đến người trò chuyện hắn cũng chẳng còn.

 

Ta không thể để mặc hắn thắp một ngọn đèn ngồi đến sáng.

 

Mỗi ngày ta đều ném qua tường vài thứ, để hắn biết rằng ta vẫn chưa đi hẳn.

 

Tỷ tỷ dưới sự trợ giúp của Thục phi, cuối cùng cũng được trở thành sủng phi.

 

Lý Vân Hành cũng được Hoàng thượng sủng ái.

 

Hồng Trần Vô Định

Chúng ta dọn vào cung điện lớn hơn.

 

Ba người cùng ngồi trước bàn, nhìn nhau một cái, rồi bật cười không thành tiếng.

 

Ta trở thành đại cung nữ thân cận bên người Lý Vân Hành, được sủng ái vô cùng, chẳng ai dám động đến.

 

Sau này gặp lại Tiêu Trọng An, hắn đã trở thành thư đồng của Lý Vân Hành.

 

Trong cung, hắn nổi tiếng là người ôn hoà nhã nhặn, tuấn tú như gió mát trăng thanh.

 

Duy chỉ đối với ta là hờ hững lạnh nhạt.

 

Một lần ta mang cơm trưa đến cho Lý Vân Hành.

 

Hắn nhét miếng thịt kho vào miệng ta, mặt nhăn nhó than thở:

 

"Ai da, đọc sách thật khổ quá, ta thật sự…"

 

Ta liếc mắt thấy Tiêu Trọng An xuất hiện, liền vội vàng ra hiệu cho Lý Vân Hành.

 

Lý Vân Hành lập tức đổi sắc mặt, nghiêm trang nói: 

 

"Đọc sách tuy khổ, nhưng ta không sợ vất vả!"

 

Tiêu Trọng An khoanh tay đứng sau thân cây, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm ta.

 

Sợ hắn lại kiếm chuyện với Lý Vân Hành, ta liền rón rén tiến tới như kẻ xu nịnh.

 

Ta nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay ngài có ra tường lấy đồ không?"

 

Tiêu Trọng An lạnh nhạt đáp: "Về sau đừng vứt rác sang chỗ ta nữa."

 

Ta liếc thấy túi hương bên hông hắn, chẳng phải chính là cái ta đã ném qua hôm qua đó sao.

 

Đó là túi hương làm từ gấm Thục thượng hạng đấy!

 

Rác rưởi ư? Thế sao còn mang theo bên người?

 

Ta vốn định buông một câu mỉa mai, nhưng lại liếc thấy mâm cơm trên bàn hắn, liền nuốt lời vào bụng.

 

Thức ăn của Tiêu Trọng An được bày trên bàn đá, vẫn chưa động đến.

 

Năm món, đều là món ta thích nhất.

 

Ta thèm đến suýt chảy nước miếng.

 

Tiêu Trọng An hất cằm về phía bàn, lạnh nhạt ra lệnh: "Đi, thử độc cho bản Thế tử."

 

Ta thầm nghĩ, ngươi đường đường là cao thủ dùng độc, còn cần ta thử sao?

 

Nhất định là cô đơn, muốn có người cùng ăn cơm thôi.

 

Lý Vân Hành chạy tới bên ta, đứng chắn trước mặt, cảnh giác nói:

 

"Tiêu Thế tử, Nguyên Hi tuy chỉ là một cung nữ, nhưng đối với ta vô cùng quan trọng, ta tuyệt không cho phép ngươi khi dễ nàng!"