Mộc Dao chẳng biết đã đến từ khi nào.
Nàng nghiến răng nghiến lợi nói:
"Nghe nói Ngũ hoàng tử và cung nữ thân cận của mình ăn chung mâm, ngủ chung giường, quả là tình thâm nghĩa trọng, khiến người khác phải ngưỡng mộ!"
Ta và Lý Vân Hành liếc nhau, bật cười đầy ăn ý.
Hê hê, bọn ta dĩ nhiên là cặp đôi vô địch thiên hạ rồi.
Lý Vân Hành đắc ý nói: "Đó là lẽ thường, tình nghĩa giữa ta và Nguyên Hi, không ai sánh bằng."
Ta gật đầu nghiêm túc nói: "Mộc Dao cô nương nói đúng, Ngũ hoàng tử chính là mạng sống của ta."
Không hiểu sao, lời chúng ta nói lại khiến người khác bật cười.
Tiêu Trọng An cười thành tiếng.
Mộc Dao cũng vậy, cười khúc khích không ngừng.
Thật là khó hiểu!
Cười cười cười, cười có thể phát tài chắc!
Ta và Lý Vân Hành sau lưng lén bàn tán, cảm thấy hai người kia đúng là kỳ lạ giống nhau.
Khó trách có tin đồn hai người họ đang lén lút qua lại, đúng là nồi nào úp vung nấy!
Trong lớp học võ, không biết Lý Vân Hành đắc tội gì với Tiêu Trọng An và Mộc Dao.
Kết quả bị hai người liên thủ đánh cho thê thảm vô cùng.
Trở về tẩm cung.
Hắn ôm ta, nghẹn ngào nói:
"Tiểu di, trong mắt Mộc Dao căn bản không có ta, lòng ta đau quá."
Từ khi tận mắt thấy Mộc Dao một địch mười oai phong lẫm liệt, Lý Vân Hành liền say mê nàng.
Suốt ngày mơ mộng tìm cách gả vào Mộc gia, hưởng vinh hoa phú quý.
Than ôi, nhưng mộng đẹp thế kia, sao đến lượt hắn chứ.
Ta vỗ vai hắn, thở dài:
"Không phải ta thiên vị, nhưng ngươi thật sự không bằng nổi một cọng tóc của Tiêu Trọng An."
Lý Vân Hành bèn chua chát nói:
"Ít ra ta vẫn hơn hắn một điểm! Ta là hoàng tử, hắn chẳng qua chỉ là chất tử!"
Nào ngờ, nói chưa được bao lâu.
Thời thế đổi thay.
Phụ thân Tiêu Trọng An tạo phản thành công.
Hắn trở thành vương gia danh chính ngôn thuận.
Còn Lý Vân Hành lại trở thành hoàng tử tiền triều phải trốn chui trốn lủi.
Hầy, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, cổ nhân quả không gạt ta.
Sau một trận mê man, mọi ký ức đều trở về với ta.
Cung biến năm ấy, quân địch đã khống chế hoàng cung.
Dựa vào chút võ nghệ, ta liều mình cứu được Lý Vân Hành trước.
Nhưng khi quay lại tìm tỷ tỷ, người đã không thấy đâu.
Mà ta lại trọng thương, mất trí nhớ, lưu lạc bên ngoài làm ăn mày.
Cho đến khi ta lẻn vào Lý phủ trộm bánh bao, mới trùng phùng cùng Lý Vân Hành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
06
Sau khi ta hôn mê.
Lý Vân Hành bị dọa đến phát khiếp, khóc chẳng khác gì con lừa ương bướng bị chọc vào mông.
Với cái dáng vẻ đó của hắn, đời trước mà còn dám tạo phản, đúng là chuyện khó tin đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Thấy ta tỉnh lại, Lý Vân Hành dụi dụi mắt, nói:
"Tiểu di, ta sẽ vực dậy tinh thần để bảo vệ người!"
Hắn kể rằng, năm xưa sau khi lạc mất ta, hắn được Lý phụ nhặt về.
Nhắc đến chuyện ấy, Lý Vân Hành rùng mình, hạ giọng thì thào:
"Về sau ta mới biết phụ mẫu là ám vệ của Tiêu Trọng An! Ta sợ hắn bắt ta đem băm nhuyễn làm nhân bánh, nên dứt khoát giả điên giả ngốc, dây dưa khiến họ nhận ta làm con ruột."
Ta bỗng nhớ lại khoảng thời gian trốn dưới gầm giường nhà Lý gia.
Thỉnh thoảng lại nghe tiếng Lý Vân Hành náo loạn.
Thầm nghĩ, hắn thật ra cũng chẳng cần phải giả ngốc, bởi vì trí thông minh của hắn cũng chỉ đến đó mà thôi.
Làm người bình thường, đã đủ ngốc rồi.
Hồng Trần Vô Định
Ta nhớ lại hết mọi chuyện, trở thành chỗ dựa cho hắn.
Lý Vân Hành rót trà dâng nước cho ta, đầy vẻ xót xa:
"Tiểu di, khi người lưu lạc bên ngoài, chắc chắn khổ sở lắm đúng không? Hôm đó khi phụ thân lôi người ra khỏi gầm giường, ta liếc một cái liền nhận ra ngay. Chỉ là sợ bại lộ, nên mới chạy ra ngoài khóc lóc om sòm, rồi lấy hết bạc trong người đi mua đồ cho người."
Ngoài cửa truyền đến tiếng Lý mẫu giận dữ:
"Ta bảo ngươi cõng đại phu chạy nhanh, ngươi thì hay rồi, suýt chút nữa làm người ta ngã đập đầu thành kẻ ngốc!"
Thì ra, hai người họ vừa thấy ta ngất xỉu liền tức tốc đi mời đại phu.
Kết quả là đầu đại phu va vào cột đến sưng một cục lớn.
Lý phụ lầm bầm một câu: "Ngươi thật coi ta là phi cơ hai chân đấy à."
Lý mẫu sốt ruột giục: "Đại phu, mau chẩn mạch cho tử tế!"
Đại phu bắt mạch cho ta xong, kê đơn thuốc, trầm giọng nói:
"Tiểu cô nương này trước kia từng bị nội thương, thân thể vẫn chưa điều dưỡng tử tế. Phải dưỡng thân thật tốt, nếu không về sau sẽ tổn thọ."
Câu ấy khiến cả Lý phụ và Lý mẫu mặt mày tái mét.
Thuốc điều trị nội thương mà đại phu kê, toàn là dược liệu quý giá.
Lý phụ Lý mẫu dốc hết bạc trong người ra đếm, vẫn không đủ.
Lý Vân Hành sờ sờ mặt mình, nghiêm nghị nói:
"Cha, mẹ, con đi làm tiểu tình nhân cho Mộc Dao, dùng tiền bán thân để chữa bệnh cho tiểu di."
Hắn vừa dứt lời, cả người bỗng co giật dữ dội, hét to một tiếng, tóc tai dựng hết cả lên.
Cả ba chúng ta đều sững sờ.
Lúc này ta mới nhớ ra lời hệ thống đã nói trước khi rời đi.
Hệ thống đau lòng khuyên nhủ:
"Tiểu muội à! Mau quản chặt cái tên tiểu tử ngốc nghếch nhà ngươi! Để phòng hắn vì yêu sinh hận, tái diễn bi kịch kiếp trước, ta đã cài đặt chức năng giám sát thông minh. Chỉ cần phát hiện hắn định đi làm tiểu tình nhân cho Mộc Dao, lập tức sẽ bị điện giật!"
Hệ thống kiên định cho rằng, đời trước ta hắc hóa, g.i.ế.c Tiêu Trọng An, làm Mộc Dao trọng thương.
Tất cả đều vì Lý Vân Hành đi làm tiểu tình nhân cho Mộc Dao, vì ghen tuông mà tạo phản.
Vậy nên, nó phải nhổ cỏ tận gốc, diệt tai họa từ trong trứng nước!
Lý Vân Hành loạng choạng đứng dậy, vừa khóc vừa rống:
"Chuyện này khác gì bị thiến đâu chứ!"