Ta vuốt vuốt mái tóc dựng đứng của hắn, bất đắc dĩ nói:
"Ngươi không thể làm chính thất cho Mộc Dao được sao? Sao cứ khăng khăng đòi làm cái thứ không thể lộ mặt là tiểu tình nhân?"
Lý Vân Hành bĩu môi, càng tỏ vẻ oan ức: "Ta sao tranh lại được với Tiêu Trọng An chứ."
Lý mẫu giận tới mức suýt lột dép ném:
"Nếu ngươi còn gây thêm phiền phức cho muội muội, ta sẽ từ mặt ngươi ngay tức khắc!"
Ta nhìn Lý mẫu, giơ tay lên.
Lý mẫu từng nói, chuyện nhỏ thì tự giải quyết, chuyện lớn thì tìm người lớn!
Bà nói ta còn chưa thành niên, phải do trưởng bối giám hộ.
Lý mẫu nghiêm nghị hỏi: "Muội muội, làm sao thế?"
Ta kể lại chuyện mình đã khôi phục ký ức.
Lý mẫu xoa đầu ta, thương xót nói:
"Đứa nhỏ đáng thương, thật khổ quá, còn có thằng cháu ngốc như vậy!"
Lý Vân Hành chẳng dám tức cũng chẳng dám phản bác.
Lý phụ thì mừng rỡ ra mặt, reo lên:
"Muội muội! Nếu ký ức đã trở lại, thì con có thể truyền công pháp cho ta rồi đúng không?"
Ông vẫn nhớ rõ chuyện ta từng g.i.ế.c Tiêu Trọng An ở kiếp trước.
Ta ngượng ngùng nghĩ thầm.
Ta đâu phải cao thủ giang hồ gì.
Chỉ là võ công và độc thuật của ta đều do Tiêu Trọng An dạy, cho nên ta biết rõ nhược điểm của hắn.
Lý mẫu trừng mắt nhìn ông một cái:
"Chuyện gấp bây giờ, là phải lo gom tiền thuốc cho muội muội đã!"
Về chuyện này, ta đã có tính toán sẵn.
Ta ngoan ngoãn nói: "Cha, mẹ, hai người dẫn con vào phủ của Tiêu Trọng An làm ám vệ. Con giả vờ bị thương trong lúc làm nhiệm vụ, như vậy vương phủ sẽ phải lo thuốc men và bạc chữa trị cho con."
Lý mẫu tán thưởng: "Muội muội, chẳng lẽ con là thiên tài!"
Hồng Trần Vô Định
Lý phụ đánh giá ta từ đầu đến chân, chân thành cảm khái:
"Muội muội, không ngờ con lại là một đóa bạch liên hoa tâm đen! Tốt lắm tốt lắm, từ nay về sau, nhà chúng ta chính là phản diện cả nhà rồi!"
Ta ngượng ngùng cười khúc khích.
Đối diện với sự quan tâm của Lý phụ và Lý mẫu, ta khẽ cúi mắt.
Cha, mẹ, con đến tìm Tiêu Trọng An, kỳ thực còn có chuyện khác.
Hai người đối xử với con và Lý Vân Hành tốt đến vậy, con không muốn kéo hai người vào cuộc.
07
Không ngờ ta có thể qua mặt được Lý phụ và Lý mẫu, nhưng lại chẳng giấu nổi Lý Vân Hành.
Nửa đêm, khi ta đang ngủ dưới gầm giường.
Hắn bò sát đất, chọt chọt vào cánh tay ta, khẽ hỏi:
"Tiểu di, có phải người đang tính làm chuyện lớn gì không?"
Ta kinh ngạc nhìn hắn: "Sao ngươi biết?"
Lý Vân Hành nhẹ giọng nói:
"Mỗi lần tiểu di làm chuyện lớn, nhìn đều rất ngoan ngoãn mà. Như lúc hạ độc Thục phi, hay giả dạng thích khách để giúp ta lấy lòng Thập Ngũ đệ."
Thôi xong, mấy chuyện đó Lý Vân Hành đều biết hết.
Ta còn tưởng mình che giấu kín kẽ vô cùng.
Ta sờ mặt mình, chẳng rõ cái mà hắn gọi là “ngoan ngoãn” rốt cuộc là bộ dạng gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong đoạn ký ức mà hệ thống chiếu cho bọn ta, Lý Vân Hành vì yêu sinh hận mà tạo phản.
Còn ta tập hợp lực lượng tiền triều tạo phản, g.i.ế.c c.h.ế.t Tiêu Trọng An.
Khiến hai kẻ như ta và hắn vùng dậy được, tuyệt đối không phải vì tình yêu.
Chỉ có một điều.
Lý Vân Hành cũng đã nghĩ tới.
Hắn hạ giọng nói: "Tiểu di, con nghi ngờ mẫu thân vẫn còn sống."
Năm xưa ta quay lại tìm tỷ tỷ.
Chỉ thấy Trường Tú cung bốc cháy ngút trời.
Kẻ địch đã vây kín cung điện, ta không thể xông vào tìm tỷ tỷ.
Ta vốn định chờ vết thương lành rồi sẽ quay lại dò tin.
Nào ngờ, trời xui đất khiến, lại mất trí nhớ.
Nếu đời trước Lý Vân Hành thực sự tạo phản, ta thật sự g.i.ế.c Tiêu Trọng An.
Vậy thì nhất định là vì tỷ tỷ.
Tất cả, chỉ khi gặp lại Tiêu Trọng An mới có thể tìm ra đáp án.
Thấy ta trầm mặc, Lý Vân Hành cũng chui vào gầm giường, nằm sát bên cạnh.
"Tiểu di, con đã lớn rồi, có thể bảo vệ người. Con học ở thư viện, nghe ngóng được không ít tin tức.”
“Nhiều cựu thần tiền triều bị thế lực mới chèn ép, nếu con đứng ra, hô hào một tiếng, nhất định họ sẽ ủng hộ con."
Hoàng tử tiền triều sớm đã bị thanh trừng gần hết, chỉ còn lại một mình Lý Vân Hành.
Nếu hắn dám vùng lên, chắc chắn sẽ có người sẵn sàng dựa thế hắn để mưu lợi.
Nhưng nếu thế, e rằng người c.h.ế.t cũng sẽ không ít.
Thế nhưng, nếu tỷ tỷ thật sự gặp chuyện…
Ta và Lý Vân Hành buộc phải có một con bài trong tay, mới có thể cứu người.
Ta nắm lấy ngón tay hắn, dặn dò:
"Đừng manh động. Để ta đi thăm dò Tiêu Trọng An trước. Nếu lời hệ thống nói là thật, thì Tiêu Trọng An tuyệt đối sẽ không cam tâm làm một vương gia nhàn tản."
Hiện nay thiên hạ đã định.
Đệ đệ của Tiêu Trọng An được lập làm thái tử.
Năm xưa hắn nhẫn nhục làm chất tử mười mấy năm, cuối cùng chỉ đổi lại được một cái danh vương gia hữu danh vô thực.
Ai nấy đều đoán rằng, hắn chắc chắn không cam lòng, sẽ dấy lên phong vân, gây ra sóng gió.
Nhưng hắn vẫn bình thản như xưa, ôn hòa, khiêm nhường.
Phụ tá đệ đệ, hiếu thuận mẫu hậu, là hình mẫu quân tử trong mắt thiên hạ.
Nhưng theo ta biết, Tiêu Trọng An càng bình lặng, càng đáng sợ.
Năm đó, Ninh tần được sủng ái nhất hậu cung, để mắt đến Tiêu Trọng An, muốn giở trò với hắn.
Nàng ta uy h.i.ế.p hắn, nếu không thuận theo, sẽ vu tội hắn làm loạn hậu cung.
Mới đầu Tiêu Trọng An chẳng có phản ứng gì.
Nửa năm sau.
Hắn dẫn ta đến cung của Ninh tần.
Ta tận mắt thấy hắn hạ độc Ninh tần, rồi nhổ móng tay của nàng ta từng cái từng cái một.
Đáng sợ hơn, đám cung nữ thái giám xung quanh chẳng ai dám hó hé.
Chính lúc đó, ta mới biết trong nửa năm ấy, hắn đã âm thầm thay hết người thân cận bên cạnh Ninh tần.
Tiêu Trọng An mỉm cười nói:
"Chính đôi tay này, cởi y phục ta, sờ mặt ta. Ngươi nói xem, Thẩm Nguyên Hi, có ghê tởm không?"