Ta đẩy hắn ra, không để hắn hành hạ thêm.
Muốn g.i.ế.c thì cứ một đao c.h.é.m c.h.ế.t đi là được.
Làm mấy trò biến thái đó, chính hắn cũng chẳng thấy vui vẻ gì.
Ta chẳng biết nói gì hơn:
"Hai người các ngươi, đúng là đều ghê tởm. Thôi đủ rồi, ta còn phải về ăn cơm tối đây."
Chẳng hiểu câu nào chọc đúng dây thần kinh, Tiêu Trọng An lại cười phá lên.
Hắn vịn vai ta, cười đến cong cả lưng.
Nhớ lại chuyện xưa.
Ta không nhịn được, quay sang Lý Vân Hành nói:
"Hai ta quả không nhìn lầm, Tiêu Trọng An với Mộc Dao đúng là có vấn đề. Cứ hay cười cợt vô lý trước mặt chúng ta."
Nếu là trước kia, hễ nhắc đến chuyện này, Lý Vân Hành sẽ ríu rít nói mãi không ngừng.
Nhưng lần này, ánh mắt hắn lại tránh né.
Lòng ta chợt dâng lên dự cảm chẳng lành, trừng lớn mắt nhìn hắn.
Lý Vân Hành định bỏ chạy.
Hệt như con rùa rút cổ, bò ra ngoài từng chút một.
Ta đè hắn xuống.
Lý Vân Hành lập tức khai ra: "Tiểu di! Con đã sớm thất thân với Mộc Dao rồi!"
Vừa dứt lời, lập tức bị hệ thống trừng phạt!
Lần này, hắn ngất luôn đến tận nửa đêm mới tỉnh lại!
08
Ta cùng Lý phụ, Lý mẫu buồn đến bạc cả đầu.
Trước khi hệ thống xuất hiện, Lý Vân Hành đã sớm thất thân rồi.
Mộc Dao nhận ra hắn.
Mộc Dao uy hiếp, nếu không muốn lộ thân phận thì phải làm nam sủng cho nàng ta.
Vòng qua vòng lại, rốt cuộc vẫn đi đúng vết xe đổ của kiếp trước!
Lúc trước còn trong cung, dung mạo Lý Vân Hành càng lúc càng diễm lệ.
Ta sợ khuôn mặt ấy rước họa vào thân, đã dùng dược giúp hắn cải dung.
Cải dung xong tuy không đến nỗi xấu xí kinh người, nhưng tuyệt đối chỉ là kẻ tầm thường vô danh.
Không ngờ Mộc Dao vẫn có thể nhận ra hắn!
Hồng Trần Vô Định
Thật đúng là tà ma quỷ quái!
Lần này nguy rồi!
Ngay cả hệ thống cũng bị chọc tức mà hiện thân.
Hệ thống giận đến nổ tung:
"Ta muốn giật c.h.ế.t cái tên ranh con c.h.ế.t tiệt này! Sớm muộn gì hắn cũng sẽ vì yêu sinh hận, bước lên con đường phản nghịch! Chết sớm siêu sinh sớm!”
“Thẩm Nguyên Hi, ngươi cứ coi như chưa từng có đứa cháu ngoại này đi! Lý Vân Hành! Nhận lấy cái c.h.ế.t đi!"
Ta vội ngăn nó ra tay, gấp rút nói:
"Tha cho hắn một mạng! Để ta nghĩ cách để hắn gả vào Mộc gia, làm chính thất của Mộc Dao!"
Lý phụ, Lý mẫu cũng theo đó mà cầu xin giúp Lý Vân Hành.
Hệ thống không lên tiếng.
Ta cảnh cáo nó:
"Nếu ngươi dám g.i.ế.c Lý Vân Hành, ta sẽ lập tức g.i.ế.c Tiêu Trọng An! Kiếp trước ta có thể g.i.ế.c hắn, kiếp này cũng không ngán!"
Hệ thống không dám mạo hiểm, đồng ý cho chúng ta thời gian hai tháng.
Lý Vân Hành tràn đầy tự tin nói:
"Trước kia không dám nói thật! Thực ra Mộc Dao rất mê mẩn thân thể ta! Trong vòng hai tháng, ta nhất định sẽ phát huy sức quyến rũ, thuận lợi leo lên làm chính thất!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ba người chúng ta đều chẳng buồn nghe.
Lý phụ, Lý mẫu đưa ta vào vương phủ.
Lý mẫu nói:
"Làm việc trong vương phủ cũng phải dựa vào công lao. Những dược liệu con cần đều là vật quý. Chỉ có làm ám vệ thân cận của vương gia, bị thương rồi mới được chăm sóc tốt nhất."
Ta ngẫm lại thân thể mình, lo lắng nói:
"Mẫu thân, con thấy con không đủ sức đâu."
Từ thời còn trong cung, bên cạnh Tiêu Trọng An đã nuôi không ít ám vệ.
Người nào người nấy đều là cao thủ, thủ đoạn tàn độc.
Loại như ta, hoàn toàn không chen chân được.
Lý mẫu tự tin nói: "Yên tâm, cha con đã sắp xếp ổn thỏa rồi!"
Bà đảo mắt nhìn quanh, ghé tai ta thì thầm:
"Nói nhỏ cho con biết, cha con và ta ở kiếp trước đều là người tỉnh Bánh Kếp, giỏi nhất chính là tìm quan hệ, luồn cửa sau, nhét người vào biên chế!"
Lý phụ cũng nói theo:
"Ôi, muội muội à, nếu là trước kia, ta nhất định sẽ quẹt bảo hiểm y tế để chữa cho con. Nhưng giờ tình thế đổi khác, đâu còn cách nào. Đành phải xin lỗi Vương gia một chút, giả mạo để nhận tiền bảo hiểm thôi."
Ta nghe chẳng hiểu gì.
Nhưng cảm thấy thật là lợi hại!
09
Tuyển chọn ám vệ thân cận của Tiêu Trọng An, hắn tất nhiên phải đích thân giám sát.
Lý phụ trước mặt hắn tâng bốc ta lên tận mây xanh, dưới đất trên trời độc nhất vô nhị.
Mấy ám vệ cùng thi với ta như thể gặp phải đại hồng thủy.
Tiêu Trọng An đến đúng lúc đang so chiêu vòng cuối.
Tên ám vệ nọ vừa thấy bóng hắn, lập tức gào to một câu đầy kịch tính:
"Nữ hiệp quả nhiên võ công cái thế!"
Tiêu Trọng An đứng ở thủy tạ không xa nhìn ta.
Tim ta đập thình thịch, nghi ngờ đã bị hắn nhìn ra sơ hở.
Lý phụ nháy mắt ra hiệu.
Ta vội vàng bước tới hành lễ, tiện thể cắn vỡ túi m.á.u gà trong miệng.
Tiêu Trọng An trông thấy ta phun máu, lông mày lập tức nhíu lại, tay siết đến nhăn cả tay áo.
Lý phụ liền chen vào nói:
"Vương gia, đây chính là cao thủ giang hồ ta từng nhắc tới! Nếu nàng có thể làm ám vệ của người, chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh, vững như thành đồng! Chẳng sợ gì hết!”
“Chỉ là vị nữ hiệp này đang bị thương, cần điều dưỡng ít lâu mới có thể hầu hạ vương gia."
Tiêu Trọng An kéo khóe miệng, ánh mắt thâm sâu nhìn ta, từ từ nở nụ cười.
Tim ta lạnh đi quá nửa.
Hắn cười kiểu đó, chắc chắn không có chuyện gì hay ho.
Quả nhiên.
Hắn bước tới, vươn tay lau sạch lông mày, tàn nhang trên mặt và lớp bùn trên môi của ta.
Lớp dịch dung của ta thế là bay sạch!
Tiêu Trọng An nhìn ta chằm chằm không chớp mắt, ta không dám thở mạnh.
Trán Lý phụ cũng đổ mồ hôi.
Chuyện giả mạo lộ rồi!
Tiêu Trọng An buông tay, chậm rãi thốt ra một câu:
"Thì ra, ngươi không c.h.ế.t trong trận hỏa hoạn ở Trường Tú cung."
Ta với hắn có thù oán sâu nặng gì mà hắn lại mong ta c.h.ế.t như vậy chứ.
Dù gì chúng ta cũng xem như nửa thầy trò đi.