Ta nhịn không được lầm bầm:
"Ta c.h.ế.t rồi thì có ích gì cho ngươi? Ngươi một bát thịt một bát rau mà nuôi ta lớn, còn dạy ta võ công, truyền ta thuật dùng độc. Nếu ta cứ thế mà chết, chẳng phải chứng tỏ ngươi dạy quá kém sao?"
Vả lại.
Tiêu Trọng An đâu phải người ban ơn không mong báo đáp.
Ta mà chết, công sức hắn bỏ ra đều uổng phí.
Dù rằng, ta đến nay vẫn không biết hắn định lợi dụng ta làm gì.
Ta đoán, chắc lúc này Tiêu Trọng An cần dùng đến ta rồi.
Dù sao thì ta cũng là tâm phúc của Lý Vân Hành.
Nếu Tiêu Trọng An muốn lợi dụng thế lực tiền triều, thì bây giờ chính là cơ hội.
Nghĩ đến đó, ta lén lút liếc mắt nhìn hắn.
Tiêu Trọng An bắt gặp ánh mắt ta, lại bật cười ha hả.
Lý phụ trợn tròn mắt, như thể thấy chuyện lạ hiếm có.
Ta mặt không cảm xúc.
Cứ cười đi, cười đến c.h.ế.t luôn càng tốt.
Tiêu Trọng An cười đã rồi, mới giơ tay lau nước mắt nơi khóe mắt.
Hắn liếc ta một cái, rồi nắm lấy cổ tay bắt mạch.
Tiêu Trọng An chán ghét nói:
"Tự biến mình thành cái bộ dạng quỷ quái này, ngươi mất tích rồi chẳng lẽ đi ăn mày thật à?"
Ta chấn động!
Chẳng lẽ từ lúc ta trốn khỏi cung, Tiêu Trọng An đã âm thầm theo dõi ta?
Khi ta mất trí nhớ, ăn trộm nhà này, xin xỏ nhà kia, dáng vẻ chật vật đó chẳng lẽ hắn đều biết?!
Thế thì còn gì là mặt mũi nữa!
Ta tức giận nói:
"Ăn mày thì sao! Ta có ăn của Tiêu gia ngươi một hạt gạo nào đâu! Ngươi có cần phải chê cười ta vậy không?"
Tiêu Trọng An mím môi, nghiến răng nói:
"Thật sự đi ăn mày sao? Thế Lý Vân Hành đâu?”
Hồng Trần Vô Định
“Hai ngươi chẳng phải tình thâm nghĩa trọng, sống c.h.ế.t không rời sao! Hắn chăm sóc ngươi kiểu gì mà để ra nông nỗi thế này!"
Ta còn chưa kịp trả lời.
Đã thấy ánh mắt Tiêu Trọng An lại lóe lên ý cười.
Hắn kết luận chắc nịch: "Lý Vân Hành chắc chắn là c.h.ế.t rồi!"
Ta giận đến nhảy dựng: "Hắn còn sống tốt chán! Ngươi đừng có nguyền rủa hắn!"
Tiêu Trọng An kéo ta đi ra ngoài, lạnh giọng cười một tiếng:
"Vậy thì hắn càng đáng c.h.ế.t hơn."
Tiêu Trọng An vẻ mặt ghét bỏ, trực tiếp ném ta vào trong bồn tắm, bảo ta mau chóng tắm rửa sạch sẽ.
Hắn đứng ngoài bình phong, lại chẳng chịu rời đi.
Ta nghe thấy hắn phân phó người đi gọi Lý phụ cùng một ám vệ đến, thấp giọng hỏi mấy câu gì đó.
Loáng thoáng, ta nghe được cả hai cái tên Mộc Dao và Lý Vân Hành.
Ta lập tức trèo lên khỏi bồn tắm, len lén bước tới sau bình phong để nghe lén.
Giọng Tiêu Trọng An âm u vang lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đi báo cho Mộc Dao, giao dịch giữa ta với nàng ta đến đây chấm dứt! Bảo nàng ta âm thầm tìm Thẩm Nguyên Hi cho ta, nàng ta lại dám lừa ta rằng Thẩm Nguyên Hi đã chết! Kết quả thì sao? Nàng ta và Lý Vân Hành lại tình chàng ý thiếp với nhau!"
Ám vệ bên cạnh Lý phụ lập tức lĩnh mệnh rời đi.
Ta thầm nghĩ, không ngờ Tiêu Trọng An từng sai Mộc Dao đi tìm ta.
Tìm ta làm gì chứ?
Chẳng lẽ bắt ta nôn hết cơm gạo ăn mấy năm nay ra cho hắn?
Nằm mơ đi! Giờ chắc tiêu hóa thành phân bón hết rồi!
Ta vừa nghĩ vừa tự đắc.
Ngẩng đầu lên, Tiêu Trọng An đã hiện ra ngay trước mặt.
Hắn nhìn chằm chằm ta, nhíu mày hỏi:
"Bộ dạng ngoan ngoãn thế này, lại đang tính chuyện mờ ám gì đấy?"
Ta kinh hãi: "Sao ngươi nói giống y hệt Lý Vân Hành vậy!"
Ta quay đầu tìm chiếc gương đồng bên cạnh bồn tắm, soi kỹ một lượt, muốn nhìn thử cái gọi là "bộ dạng ngoan ngoãn" mà họ nói.
Trong gương là ta, đang nhìn trái nhìn phải, đầy vẻ hiếu kỳ.
Ta và tỷ tỷ ta trông rất giống nhau.
Chỉ là tỷ tỷ diễm lệ như hoa, còn ta thì trắng trẻo hơn, dạo gần đây lại lên cân chút đỉnh, má bánh bao tròn vo.
Ta làm một bộ mặt hung dữ trước gương!
Hê hê, nhìn cũng ra dáng lắm chứ!
Tiêu Trọng An ném cho ta một chiếc áo khoác, phủ kín người ta lại.
Hắn mím môi, ánh mắt lướt nhanh qua người ta rồi mới nói:
"Chỉ rời xa ta một năm, đã gầy đến mức này rồi. Ta thấy ngươi cũng đừng ngu ngốc mà theo Lý Vân Hành nữa, hắn không phải người thích hợp."
Tiêu Trọng An ấn ta ngồi xuống ghế, sai người mang điểm tâm và trà đến.
Ta vừa uống trà, hắn vừa lau tóc cho ta.
Thấy ta im lặng, hắn gõ nhẹ lên đầu ta, nói:
"Nói đi! Ngươi nghĩ sao? Đường đường một tiểu cô nương, lại chỉ khoác mỗi một lớp áo ướt sũng đứng trước mặt ta, chẳng có chút đề phòng nào cả."
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, vô tội nói:
"Im lặng chính là đồng tình mà! Lý Vân Hành đúng là không phải người thích hợp!"
Hắn đã đi làm nam sủng cho Mộc Dao rồi, còn nói gì chuyện thích hợp nữa.
Tiêu Trọng An thoáng ngẩn ra, ánh mắt hắn khi ấy như mặt hồ tĩnh lặng, cứ thế phủ lên ta.
Ta bị ánh nhìn ấy bao phủ, suýt chút nữa quên cả uống trà.
Ngón cái của hắn nhẹ nhàng lau qua khóe môi ta.
Tiêu Trọng An nhặt một chút vụn bánh trên môi ta, chậm rãi nói:
"Đã biết Lý Vân Hành không phải người thích hợp, vậy có lẽ nên tìm người khác. Người này tốt nhất là kẻ quen biết rõ ràng với ngươi, biết ngươi thích ăn gì, mặc gì, chuyện gì cũng hiểu tường tận."
Ta lẩm bẩm một câu: "Vậy chẳng phải là ngươi sao?"
Ta nhớ đến hình ảnh hệ thống từng chiếu, kiếp trước ta g.i.ế.c Tiêu Trọng An xong còn hôn hắn một cái.
Nghĩ lại thấy kỳ cục vô cùng.
Tiêu Trọng An lại cười:
"Đúng, chính là ta. Thẩm Nguyên Hi, ngươi sớm nên tỉnh ngộ rồi. Cắt đứt với hắn đi, từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt, thế nào?"
Ta ngạc nhiên nhìn hắn, nói:
"Tuy ta không hiểu ngươi đang lảm nhảm cái gì, nhưng ta e kiếp này khó mà cắt đứt với Lý Vân Hành được."
Tiêu Trọng An vẫn cười, nhưng trong nụ cười đã có sát khí ẩn hiện.