Ừm, may mắn là của mình cũng không tệ
Sáng hôm diễn ra hội thao, Văn Nhiễm đẩy cửa sổ phòng ngủ của mình ra, mùi bánh mì nướng từ tiệm bánh cũ kỹ dưới lầu bay lên thơm ngào ngạt, còn bầu trời thì xám xịt, giống như mảng xám dưới đôi cánh trắng của chim bồ câu.
Dường như trời sắp mưa.
Văn Nhiễm rửa mặt xong rồi xuống tầng một, Bách Huệ Trân đang bưng bữa sáng ra bàn ăn: "Đến đây ăn nào."
Bà lại ngồi đối diện nàng, nhìn nàng cắn quả trứng luộc: "Trứng hôm nay luộc ngon không? Trứng lòng đào đó."
"Dạ."
"Hội thao mấy năm trước con đều không đi mà, đi luyện đàn cũng được, ở nhà nghỉ ngơi cũng được, mẹ có thể giúp con xin phép giáo viên." Bách Huệ Trân chớp mắt: "Nói dối cũng không sao đâu."
Văn Nhiễm bật cười, lặp lại câu trả lời mà trước đó nàng đã nói với Đào Mạn Tư: "Con vẫn đi ạ, lần cuối cùng của cấp ba rồi."
Bách Huệ Trân nói: "Ờ há, thêm một thời gian nữa là sinh nhật mười tám tuổi, không tính là trẻ con nữa rồi đó."
Tim Văn Nhiễm khẽ giật một cái.
Đời người có vài điều luôn giới hạn về mặt thời gian. Ví như sự rung động, lúc mười mấy tuổi là ánh mặt trời, là cây long não, là đồng phục trắng viền xanh dương. Nếu bỏ lỡ, sẽ trở thành nhà cửa, xe cộ, tiền bạc, không phải không chân thành, chỉ là không còn thuần khiết.
Nàng có nên cảm tạ ông trời, ít nhất vào cuối tuổi mười bảy, đã cho nàng một cơ hội rung động thuần khiết như vậy.
Sân vận động của trường trung học Tử Dục không đủ lớn, nên hội thao mỗi năm đều mượn sân vận động của thành phố.
May mắn cũng không xa lắm, Văn Nhiễm đạp xe đến, đậu xe, rồi đứng trong nhà xe chờ Đào Mạn Tư.
Đào Mạn Tư hớt hải đạp xe tới: "Mình có trễ không?"
"Không đâu."
Khóa xe xong hai người cùng đi vào sân vận động, Đào Mạn Tư lo lắng liếc nhìn bầu trời xám trắng: "Không mưa đó chứ?"
Dù có là học sinh ngoan cỡ nào, ai cũng sợ hội thao bị hủy đột ngột rồi bị kéo về lớp học tiếp.
"Hy vọng là không."
"Thiên linh linh địa linh linh." Đào Mạn Tư vừa nói vừa huých tay Văn Nhiễm: "Cậu nhìn kìa."
Hội thao yêu cầu vận động viên mặc đồ thể dục, học sinh khác thì mặc đồng phục. Nhưng dù gì cũng rời khỏi môi trường học đường, tâm trạng và cặp sách đều nhẹ nhàng hơn đôi chút.
Đào Mạn Tư chỉ Văn Nhiễm nhìn, có vài nữ sinh đã lén trang điểm nhẹ: "Uốn lông mi đó, cong vút, còn tô son bóng hồng nhạt nữa, không thì môi sao mà chúm chím vậy được."
"Ờ... có khi là ăn bánh dính dầu mà không lau miệng?"
Hai người cùng bật cười.
"Trang điểm cũng bình thường mà, dù gì cũng là hội thao." Văn Nhiễm cong môi: "Cậu không phải cũng đổi băng đô mới sao? Muốn đem nước cho Trương Triết Văn không? Cậu ấy thi chạy tám trăm mét mà."
"Đâu có." Đào Mạn Tư xoa mặt mình một cái, lại nói: "Đến lúc đó rồi tính."
Rồi lại liếc nhìn Văn Nhiễm: "Cậu thì chẳng chịu sửa soạn chút nào hết trơn." Tóc vẫn là kiểu đuôi ngựa đơn giản gọn gàng.
Văn Nhiễm chỉ cười cười.
Ngay cả với bạn thân hơn mười năm cũng không thổ lộ được.
Nàng đã sửa soạn rồi, không phải trang điểm, không phải thay kiểu tóc, mà là nàng mang một đôi tất sọc ngang nhiều màu, cao đến bắp chân, như một dải cầu vồng uốn lượn, giấu dưới ống quần đồng phục rộng rãi.
Bởi vì Hứa Tịch Ngôn sẽ đến tham gia hội thao, nên tâm trạng của nàng chính là màu sắc ấy.
Tuổi trẻ rất mờ nhạt, nhưng rung động lại vô cùng rực rỡ.
Thành tích thể dục của Văn Nhiễm và Đào Mạn Tư đã định trước hai người không có duyên với hội thao. Khán đài chia theo màu xanh, vàng, đỏ, lục, các lớp phân khu, các nàng được xếp vào khu màu xanh.
Khán đài rất cao, phải nhấc chân thật mạnh mới trèo lên được.
Ngồi xuống rồi, Đào Mạn Tư mở ba lô: "Ăn không?"
Văn Nhiễm nghiêng đầu nhìn vào.
Oa, Đào Mạn Tư chuẩn bị rất đầy đủ, bánh quy hiệu Hảo Cật Điểm, mì gói Gấu Mèo Nhỏ, bánh snack tôm Mimi, còn có một lốc sữa AD canxi.
"Bạn học Đào Mạn Tư." Văn Nhiễm hỏi: "Cậu là học sinh cấp ba đi hội thao, hay học sinh tiểu học đi dã ngoại vậy?"
Đào Mạn Tư sau cặp kính trừng mắt nhìn nàng một cái: "Hai năm liên tiếp cậu không đến hội thao, cậu không biết thôi, chán muốn chết luôn."
Văn Nhiễm không cảm thấy buồn chán, nàng chống cằm giữa mùi vị của gói gia vị cua cay từ mì gói Gấu Mèo Nhỏ, nhìn ra sân vận động.
Khu ném bóng, nhảy xa đã có không ít người khởi động, còn đường chạy thì vẫn trống trơn, có người của hội học sinh đang giúp đặt rào chắn.
Lúc này có người gọi: "Đào Mạn Tư!"
Đào Mạn Tư ngoái đầu: "Này, tới liền." Vội vã dúi gói mì ăn liền vào tay Văn Nhiễm, rồi lấy khăn giấy lau tay: "Cầm giúp mình một chút."
Còn lại một mình Văn Nhiễm ngồi tại chỗ, ở tuổi mười bảy ngay cả gió cũng dịu dàng, khẽ khàng lướt qua tóc mái của nàng.
Chẳng bao lâu sau, Đào Mạn Tư quay lại: "Ôi thảm thật, năm nay cũng không thoát được số phận viết bản tin phát thanh."
Văn Nhiễm cong môi.
"Đúng rồi, cậu biết không? Hứa Tịch Ngôn không tham gia hội thao nữa."
Cô ấy nói vậy không phải vì còn nghĩ giữa Văn Nhiễm và Hứa Tịch Ngôn có gì đó, sau hơn một tháng khai giảng, tên của hai người đã không còn xuất hiện cùng nhau trong bất kỳ cuộc trò chuyện nào nữa rồi.
Chẳng qua Hứa Tịch Ngôn là nhân vật nổi bật trong trường.
Tim Văn Nhiễm khựng lại một nhịp.
Nàng không tiện mở miệng hỏi, nhưng hai nữ sinh phía trước nghe nhắc tới tên Hứa Tịch Ngôn thì quay đầu lại: "Ủa sao vậy?"
"Nghe nói là đi thi đấu ở nơi khác rồi."
"Đi đâu thế? Xa không? Không kịp về sao?" Ai cũng muốn nhìn thấy Hứa Tịch Ngôn, chỉ cần cô ấy đứng trên đường chạy thôi cũng đã là một khung cảnh đẹp.
"Không biết." Đào Mạn Tư lắc đầu: "Bạn cùng lớp cũng không rõ, chỉ nói chắc là không tham gia hội thao."
Thảo nào hôm qua lúc xuống sân tập thể dục giữa giờ không thấy Hứa Tịch Ngôn đâu.
Nhưng với tính cách tự do phóng khoáng của Hứa Tịch Ngôn, chuyện trốn tiết thể dục cũng chẳng phải hiếm, nên Văn Nhiễm không ngờ cô đã ra khỏi thành phố.
Ngón chân mang tất sọc nhiều màu cuộn lại trong đôi Converse trắng, như một con sò lúng túng mất dưỡng khí khi bị kéo lên bờ.
Vậy thì.
Văn Nhiễm nhìn bầu trời xám trắng và nghĩ, hôm nay sẽ không thấy cậu ấy rồi.
Nàng gặp Hứa Tịch Ngôn quá muộn, thế nên nhiều chuyện đã trở thành hồi ức chỉ có một lần trong đời. Ví như hội thao, ví như lễ Giáng Sinh sắp tới, giao thừa, liên hoan cuối học kỳ.
Nếu bỏ lỡ, là bỏ lỡ cả đời.
Nghĩ theo hướng này, cảm thấy có chút bi tráng.
"Cậu sao thế?" Đào Mạn Tư hỏi.
"Hả? Không sao cả."
"Sao tự nhiên giống như bị mất điện vậy."
"Ờ, chắc sáng ăn không no."
"Cho nên mình mới hỏi cậu có ăn gì không... mì gói của Gấu Mèo Nhỏ thật sự rất ngon đó."
Văn Nhiễm mỉm cười nhận lấy, nhìn bao bì màu hồng in năm chữ: 「Vị kỳ kỳ quái quái」.
Thế là, hội thao cũng kỳ kỳ quái quái mà mất đi ma lực của nó.
Một vòng sân chạy màu đỏ sẫm trở nên ảm đạm không ánh sáng. Nam sinh đang giãn cơ ở vạch xuất phát có kiểu tóc dựng dứng buồn cười. Bạn học luôn nhảy cao không nổi thì ngã sấp mặt xuống đệm mềm.
Văn Nhiễm nhìn bầu trời xám xịt, tức giận nghĩ: Thà mưa luôn cho rồi, mọi người không cần thi nữa.
Nhà trường đặt cơm hộp cho bữa trưa, khắp sân vận động bắt đầu thoang thoảng mùi gà kho khoai tây.
Đến hai giờ, mùi mới tan hết, trời vẫn xám trắng, không chút chuyển biến.
Tiếp theo là nội dung thi: chạy vượt rào 400 mét nữ.
Môn vượt rào không giống mấy môn khác, học sinh có thể lực tốt đều có thể tham gia góp vui. Sáu làn đường đều có vận động viên đứng sẵn, chỉ trừ làn thứ ba là trống, đó vốn thuộc về Hứa Tịch Ngôn.
Trên khán đài bắt đầu có nhiều người hỏi: "Sao Hứa Tịch Ngôn không tới vậy?"
Lại có người biết chuyện nói với bạn bên cạnh: "Cậu ấy đi thi đấu nơi khác rồi."
"Ồ vậy à." Trong giọng toàn là sự thất vọng.
Cả ngày hôm đó Văn Nhiễm đều ủ rũ, nàng cứ cầm mãi gói mì mà Đào Mạn Tư đưa trong tay mà chẳng ăn. Lúc này trong lòng nàng trống rỗng, cần một gói gia vị để có thể khua tay múa chân, dù có bị cay sặc các bạn học khác cũng không để ý.
Trong lòng vẫn là một câu: Đừng tiếp tục nữa.
Trên khán đài đột nhiên ồn ào hẳn lên, chẳng rõ đang reo hò cho ai. Văn Nhiễm cúi đầu, bóp vụn cả gói mì, tay phải lại bắt đầu lắc điên cuồng, muốn cho gia vị trộn đều hơn chút.
Bao bì vừa mở ra, nàng bị sặc và ho hai tiếng.
Tự chuốc lấy...
Nàng vô thức ngẩng đầu lên, ngẩn người.
Làn thứ ba vừa rồi còn trống không, giờ đã xuất hiện một bóng dáng mảnh khảnh.
Hứa Tịch Ngôn tay dài chân dài, dáng người cao, nhưng không gầy gò khẳng khiu. Cô mặc áo thể thao bó sát màu đen, tôn lên những đường cong nữ tính
Văn Nhiễm chẳng hiểu sao cúi đầu, liếc nhanh qua ngực mình: Ừ, may mà nàng cũng không kém.
Nghĩ cái gì linh tinh hết sức!
Thì ra tiếng hò reo ban nãy không phải vì một vận động viên xuất sắc nào, mà là vì sự xuất hiện bất ngờ của Hứa Tịch Ngôn.
Có phải cậu ấy vất vả lắm mới kịp về không?
Văn Nhiễm nhìn đường chạy, cảm thấy mái tóc xoăn như tảo biển của Hứa Tịch Ngôn hôm nay rối hơn mọi khi, ống quần thể thao cũng không chỉnh tề, gương mặt như tường vi hơi ửng đỏ, khiến người ta cảm giác cô vừa chạy đến đây để kịp thi.
Với Hứa Tịch Ngôn, quả thật đúng là vậy.
Tham gia hội thao gì đó của trường, vốn dĩ chỉ là chuyện bình thường. Cô chính là như thế, hứng thú với đủ thứ, tài năng dồi dào tỏa khắp mọi mặt, có vẻ như cô có thể làm tốt mọi việc.
Vì thế nên làm nến thủ công cô cũng đi, hội thao cô cũng tham gia, dù sao đối với cô, tất cả chỉ là trò chơi.
Sau này mới phát hiện thời gian thi đấu ở nơi khác bị trùng với hội thao, lúc nhận được tin nhắn thông báo thời gian thi đấu, cô vừa hay gặp giáo viên chủ nhiệm ở ngoài căng tin, liền không do dự mà bước tới nói chuyện này.
"Thật đáng tiếc, vậy là em không thể tham gia hội thao rồi?"
"Dạ..." Hứa Tịch Ngôn vừa đáp vừa vén mái tóc xoăn ra sau tai, vừa lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Văn Nhiễm đang đứng cùng bạn trước bảng thông báo, không rõ đang nhìn gì mà chăm chú như vậy.
Cô cảm thấy ánh mắt của Văn Nhiễm từ trước đến nay đều như thế, vô cùng tập trung, khiến người ta có cảm giác bản thân dường như rất quan trọng.
Tạm biệt giáo viên chủ nhiệm xong, cô tò mò đi đến trước bảng thông báo, muốn xem rốt cuộc trên đó có gì đáng để nhìn như thế.
Một thoáng ngẩn người.
Thì ra là danh sách vận động viên tham gia hội thao đã được công bố, mà vị trí ánh mắt khi nãy của Văn Nhiễm dừng lại, nếu kẻ một đường thẳng chiếu qua thì——
400 mét vượt rào: lớp 12/5, Hứa Tịch Ngôn.
Cũng có thể là một sự nhầm lẫn.
Hứa Tịch Ngôn tham gia hội thao vốn cho vui thôi, nhưng ánh mắt của Văn Nhiễm không hiểu sao khiến cô cảm thấy: Có lẽ có người thực sự rất mong đợi phần thi của mình?
Một người không phải học sinh chuyên thể thao, đi thử sức với nội dung 400 mét vượt rào.
Cô đột nhiên gọi: "Cô Linh ơi." Rồi đuổi theo giáo viên chủ nhiệm vừa rời đi.
"Sao thế?"
"Nếu em kịp quay về, em vẫn sẽ tham gia hội thao."
Giáo viên chủ nhiệm khoát tay: "Biết là thi đấu quan trọng, đừng cố quá."
Giáo viên chủ nhiệm vốn nghĩ cô chỉ nói vậy cho có, không ngờ, cô thật sự quay về. Rõ ràng là vừa chạy một mạch đến nơi, hai má hơi ửng đỏ, nhưng vẫn mang theo vẻ điềm tĩnh ung dung, lúc cười lên hàng mi cụp xuống, mang một vẻ đẹp thờ ơ.
Cô vừa ghim xong số báo danh liền bước lên đường chạy, mãi đến lúc đó mới móc từ túi quần thể thao ra một sợi dây thun, để buộc mái tóc dài xõa trên vai lại.
Cô hơi liếc nhìn về phía khán đài, có rất nhiều người đang nhìn cô, cũng có không ít người cầm điện thoại quay lại cảnh cô buộc tóc, cô chẳng bận tâm.
Quay đẹp hay xấu, thật ra cô không mấy để ý.
Lẽ ra cô cũng sẽ khó nhận ra Văn Nhiễm, chỉ là ai nấy đều hưng phấn nhìn về phía đường chạy, duy chỉ có một người cúi đầu, mái tóc đuôi ngựa đen nhánh và xoáy tóc trắng nơi đỉnh đầu lại trở nên vô cùng nổi bật.
Hôm đó cô còn nghĩ không biết có phải Văn Nhiễm nhìn thấy tên mình hay không, giờ xem ra, nhất định là cô đã nghĩ nhiều rồi.
Bởi vì Văn Nhiễm đang rất chăm chú lắc một gói... mì ăn liền?
Thật ra Hứa Tịch Ngôn không quá rành mấy món ăn vặt trong nước.
Lúc này, thầy phụ trách phát lệnh gọi các thí sinh vào vạch xuất phát, Văn Nhiễm ngẩng đầu lên, tay vẫn đang lắc gói mì ăn liền theo quán tính, lên lên xuống xuống.
Chậm dần.
Cho đến khi nhìn thấy Hứa Tịch Ngôn, nàng khẽ khựng lại.
Hứa Tịch Ngôn khẽ cong môi cười, trong lòng nghĩ người này sao mà ngốc thế.
Bất kể Văn Nhiễm có đang nhìn cô hay không, chỉ cần có người mong chờ phần biểu diễn của cô. Nhiều năm sau khi Hứa Tịch Ngôn đứng trên sân khấu làm rung động cả thế giới, trong lòng cô vẫn nghĩ câu ấy: Chỉ cần có người mong chờ phần biểu diễn của mình.
Cô nâng tay kéo mái tóc đuôi ngựa ở hai bên, siết chặt dây thun, buông tay xuống rồi bật nhảy tại chỗ hai cái để khởi động, sau đó đập mạnh hai cái vào đùi mình.
Tư thế cô cúi người ở vạch xuất phát đầy chắc chắn, đầu ngẩng lên, nhìn về phía đích đến trước mặt.
Vậy thì tới đi.
Để cho cậu nhìn thấy, phần biểu diễn của mình.