Tân Long không chú ý tới sự khác thường của hai người bọn họ, còn nói đến chuyện khai giảng:
"Sắp đi học rồi à, bố tưởng còn lâu lắm cơ."
"Vậy khai giảng..."
Tân Long lẩm bẩm, ánh mắt chuyển sang Trần Giang Dã, "Vậy Tiểu Dã, cháu phải về rồi đúng không?”
Ánh mắt Trần Giang Dã trầm xuống, làm như vô thức nhìn Tân Nguyệt một cái, sau đó mới cúi đầu "Vâng" một tiếng.
“Khi nào trường cháu khai giảng?" Tân Long lại hỏi.
Trần Giang Dã cúi đầu: "Ngày 1 tháng 9 ạ.”
“Hôm nay là ngày mấy rồi?”
“Ngày 25 tháng 8.”
Tân Long mở to mắt: "Vậy chẳng phải hai ba ngày nữa cháu phải đi sao?"
“Vâng.”
Tay cầm đũa của Tân Nguyệt dần dần siết chặt.
Bắt đầu từ giữa tháng Tám, cô đã không còn ghi ngày tháng khi viết nhật ký nữa, cô không muốn nhớ đến việc còn bao nhiêu ngày nữa là đến cuối tháng, còn bao nhiêu ngày nữa thì anh phải đi.
Nhưng giờ đây, con số này vang lên rõ ràng bên tai cô, rốt cuộc cô không còn cách nào lừa dối bản thân rằng bọn họ vẫn còn thời gian.
Sắp kết thúc rồi.
Mùa hè có Trần Giang Dã.
"Vậy lát nữa chúng ta đi chợ nông sản một chuyến, hôm nay trở về chú sẽ làm cho cháu một bữa hoành tráng!"
“Cám ơn, chú.”
Giọng Trần Giang Dã hơi khàn.
Tân Nguyệt cúi đầu, cứ cúi mãi, không nói một câu, hàng mi dài luôn rủ xuống che khuất đôi mắt.
Từ trước đến nay, cô ăn uống vẫn luôn rất yên tĩnh, Tân Long không cảm thấy có gì không đúng, cuối cùng ông nhận ra có gì đó không ổn là bởi vì Tân Nguyệt hiếm khi để thừa cơm.
“Sao con không ăn hết bát cơm đi?" Tân Long hỏi cô.
Tân Nguyệt chỉ buồn buồn trả lời một câu: "Con không có khẩu vị.”
“Lạ thật, con cũng có lúc không có khẩu vị à.”
Tân Nguyệt không giải thích.
Ban đầu Tân Long cho rằng tâm trạng cô không tốt vì biết Điền Hạo chỉ bị nhốt hai đến ba tháng, nhưng sau đó ông nhìn sang Trần Giang Dã bên cạnh.
Cùng ăn cơm lâu như vậy, Tân Long vẫn biết lượng cơm Trần Giang Dã ăn, anh chưa bao giờ chỉ ăn một bát cơm nhỏ.
Trong nháy mắt, ông hiểu rõ.
Ai mà chẳng có tuổi trẻ. Lúc còn trẻ, ông cũng từng là một người đẹp trai nổi tiếng khắp nơi, nếu không thì cũng không cưới được mẹ của Tân Nguyệt. Ông vẫn hiểu rõ tâm tư của người trẻ tuổi.
Ông thở dài trong lòng, lúc ngẩng đầu lên lại làm như không biết gì, ợ hơi một cái rồi nói: "Đi thôi, đi mua thịt nào."
Đến chợ nông sản, Tân Long phụ trách mua đồ đi ở phía trước, Tân Nguyệt và Trần Giang Dã đi theo phía sau, không nói chuyện.
Tân Long không thể nhìn nổi dáng vẻ trầm lặng của hai người bọn họ, bèn nhét đồ đã mua cho bọn họ: "Hai cô cậu đưa mấy thứ này ra chỗ đậu xe chờ tôi, tôi đi mua cá ra đó."
Hai người xách đồ đi đến cửa chợ nông sản, cả đường vẫn không nói chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi đến chỗ đậu xe, Tân Nguyệt đặt đồ lên xe máy rồi đưa tay về phía Trần Giang Dã, cuối cùng cũng nói câu đầu tiên với anh: "Đưa tôi."
Nhưng cô vẫn không ngẩng đầu nhìn anh, chỉ nhìn chằm chằm đồ trong tay anh.
Trần Giang Dã đưa đồ qua.
Tân Nguyệt đưa tay nhận lấy.
Quai túi nilon rất nhỏ, tay hai người chạm vào nhau.
Trong vài giây, Tân Nguyệt không kéo túi lại, Trần Giang Dã cũng không buông tay.
Nhưng vài giây sau đó, Trần Giang Dã vẫn không buông tay.
Anh không buông, Tân Nguyệt cũng không thể cầm túi được.
Tân Nguyệt thử kéo, kéo không được.
Cô cắn môi, cuối cùng ngẩng đầu nhìn anh.
“Trần Giang Dã, buông tay.”
Trần Giang Dã chợt trầm xuống, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, cảm xúc nơi đáy mắt tối tăm khó phân biệt.
Anh cứ nhìn cô như vậy thật lâu rồi mới nói: "Cô bảo tôi buông tay?”
Năm từ này khiến lòng Tân Nguyệt chấn động đến run lên, như thể bị người ta nhét một ngụm chanh vào miệng, chua không chịu nổi, cũng chát đến đắng lòng.
Rõ ràng cô chỉ bảo anh buông cái túi ra thôi, nhưng những gì anh nói lại có vẻ như không phải chỉ là cái túi.
Tân Nguyệt nhìn thẳng vào anh, đôi mắt không tự chủ được bắt đầu chớp, cô không kiểm soát được, nên đành phải nghiêng đầu sang một bên.
“Ừ.”
Giọng cô rất khẽ.
“Nhìn tôi nói." Anh không chịu buông tha.
Tân Nguyệt hít sâu một hơi, đường cổ nối hai bên hàm dưới kéo căng lên cao.
Cô ngẩng đầu, đón lấy cặp mắt đen láy kia.
“Tôi bảo anh buông tay.”
Giọng cô vẫn rất nhẹ, nhưng từng chữ vang lên rất rõ ràng.
Trần Giang Dã không nói gì nữa, mặt hoàn toàn không có biểu cảm gì, bóng đổ từ tòa nhà thấp bên cạnh chiếu lên người anh những đường nét sắc bén, khiến anh có một vẻ lạnh lùng đến đáng sợ.
"Ồ--"
“Soạt…”
Là âm thanh túi rơi vào tay Tân Nguyệt.
Đồ vật trong túi cũng không nặng, nhưng Tân Nguyệt cảm thấy cả người như bị kéo chùng xuống.
Trần Giang Dã không nhìn cô nữa, nghiêng người lấy một điếu thuốc trong túi ra ngậm vào miệng, đứng tại chỗ châm thuốc.
Đây là lần duy nhất anh hút thuốc mà không tránh Tân Nguyệt.
Gió trong hẻm thổi về phía Tân Nguyệt, gió thổi khói trắng mà anh thở ra tới, làm Tân Nguyệt ho khan vì sặc, nhưng cô không tránh, cứ đứng đó.
Bọn họ như hai con nhím kề sát nhau, nhất định phải làm nhau đau.