Hút xong điếu thuốc cuối cùng, Trần Giang Dã dập tàn thuốc, ném vào đống rác ở góc tường.
“Đã từng uống rượu chưa?" Anh đột nhiên hỏi một câu.
Tân Nguyệt quay đầu nhìn anh một cái: "Đã từng.”
Lớn như vậy rồi ai mà chưa từng uống rượu chứ, chỉ là vấn đề nhiều hay ít thôi.
"Chỗ tôi còn vài chai, ngày mai uống với tôi." Anh không hỏi Tân Nguyệt có đồng ý hay không, giọng điệu hoàn toàn ra lệnh.
Tân Nguyệt cũng không từ chối, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Sau đó, lại trầm mặc.
Cũng may chỉ một lát sau, Tân Long mang cá tới.
“Đi thôi đi thôi, về nhà thôi.”
Tân Long treo cá lên tay lái xe máy: "Tân Nguyệt, lên xe."
Tân Nguyệt giẫm bàn đạp lên xe, còn chưa ngồi vững, Tân Long đã vặn ga.
Dường như cô nghĩ đến điều gì đó, hai mắt vừa mở to nhanh chóng khép lại dưới tác động của quán tính.
*
Khi về đến nhà đã là sáu giờ.
Vừa xuống xe, Tân Long bắt đầu bận rộn nấu ăn, kết quả lúc nêm gia vị mới phát hiện trong nhà không có giấm.
“Tân Nguyệt, đi đại đội mua bình giấm về đây.”
“Dậ.”
Tân Nguyệt cầm hai mươi đồng Tân Long đưa ra ngoài mua giấm.
Lúc này rau đã được cắt xong, chỉ chờ giấm về là có thể cho vào nồi, Tân Long rửa tay chuẩn bị hút một điếu thuốc.
Ông vừa mới thò tay vào trong túi lấy hộp thuốc lá, một điếu thuốc đã đưa tới trước mặt.
"Chú, chỗ cháu có thuốc lá."
Tân Long cũng không khách khí, nhận lấy.
Hai người vừa châm thuốc vừa đi ra ngoài.
"Thuốc của cháu nặng đấy, rất đắt đúng không?"
“Cũng tạm ạ.”
Trần Giang Dã gảy tàn thuốc, thở ra một hơi khói: "Chú, cháu có chuyện muốn nói với chú."
“Cháu nói đi.”
"Việc xảy ra hôm qua, sau này chắc không còn ai dám chọc Tân Nguyệt nữa, nhưng chú vẫn đừng để cô ấy lên núi một mình, dù sao cô ấy vẫn là một nữ sinh."
Lúc nói lời này, anh cúi đầu nhìn mặt đất, nhìn không ra cảm xúc nơi đáy mắt là gì, nhưng có nhiều thứ dù giấu thế nào cũng không giấu được.
Tân Long nhìn anh, thu lại dáng vẻ lười biếng và không đáng tin cậy ngày thường, lần đầu tiên ông gật đầu như một trưởng bối chững chạc: "Chú biết."
Trần Giang Dã rít một hơi thuốc mạnh, một lát sau, anh ngẩng đầu lên nhìn Tân Long, giọng nói rất trầm và khàn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chú vất vả một năm thôi, sau này…”
Anh dừng một chút, đè nén cổ họng, tiếp tục nói: "Sau này, cô ấy sẽ sống tốt, hai người sẽ có cuộc sống rất tốt."
Tân Long có chút không rõ hàm nghĩa của câu nói này, nhưng ngẫm lại cũng đúng, ông vẫn luôn tin tưởng sau này Tân Nguyệt sau này sẽ thành công, nên gật đầu.
Lúc này, ông nhìn thấy Trần Giang Dã lấy một tấm thẻ từ trong túi ra.
Trần Giang Dã đưa tấm thẻ này cho ông: "Chú nhận tấm thẻ này đi, mật khẩu là 123123."
Tân Long vô cùng khiếp sợ, vội vàng giơ tay đẩy ra: "Cháu làm gì vậy?!”
Trần Giang Dã nở nụ cười, sự bình tĩnh trong đôi mắt đen của anh vỡ vụn trong khoảnh khắc anh cười đó, cảm xúc ẩn sâu trong đáy mắt lộ ra qua những khe hở.
“Chú, chú nhìn ra được mà.”
Anh cười, thẳng thắn nói ra: "Cháu thích Tân Nguyệt."
Anh cười, nhưng giọng nói lại như sắp vỡ vụn.
"Đây là điều duy nhất cháu có thể làm cho cô ấy lúc này."
Tân Long ngây ngẩn cả người, không đơn giản là bởi vì lời của anh.
Ông chưa từng thấy đứa bé này như vậy.
Trần Giang Dã nhân lúc ông ngây người, nhét thẻ vào tay ông.
"Chú cầm đi, cháu không muốn cô ấy lên đại học còn phải đi làm thêm, học y đã rất vất vả rồi."
Tân Long thở dài: "Tiểu Dã, cháu là đứa trẻ ngoan, chú biết cháu thích Tân Nguyệt, chú không phải người quá cổ hủ, không phản đối Tân Nguyệt yêu sớm, nhưng hiện tại con bé đang học lớp mười hai, quả thật là..."
“Cháu biết.”
Anh dừng một chút, như còn muốn nói gì đó, nhưng không thể nói lời nào vì cổ họng nghẹn lại.
Đã rất nhiều, rất nhiều năm anh không có được cảm xúc nào như thế này, cũng chưa từng cảm nhận được sự xa cách như vậy, như thể trơ mắt nhìn chính mình bị rút đi một khúc xương, đau đớn vô cùng, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể động đậy.
“Cho nên.”
Giọng anh khàn đến kỳ lạ: "Chú, chú đừng nói cho cô ấy biết những chuyện này.”
“Kẻo cô ấy lo lắng sốt vó, ảnh hưởng đến việc học.”
Anh dùng giọng điệu tự giễu, vẻ mặt thờ ơ, còn nhếch môi cười, nhưng đáy mắt lại không hề có chút vui vẻ nào.
Đôi mắt vốn đã đen và sâu giờ lại càng thêm tối tăm hơn, như thể núi non sương mù, cỏ cây và vạn vật, đều biến mất nơi đáy mắt anh.
"Cô ấy nói muốn thi vào Đại học Y Tân Hải, muốn trở thành một bác sĩ."
“Cháu hy vọng cô ấy sẽ đạt được ước nguyện của mình.”
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tại sao nói cô ấy sẽ sống tốt, bởi vì cô ấy sẽ ở bên anh ấy.
P/s: Đừng bỏ qua hai chương tiếp theo, thật sự đừng bỏ qua.