Cảm Nắng

Chương 106



Hơn năm giờ sáng, một đàn chim sẻ vỗ cánh đậu trên dây điện cao thấp khác nhau, những giọt nước đọng trên dây điện rơi xuống mặt đất.

Đêm qua trời đổ một trận mưa lớn, những đóa hoa hồng dại ven đường bị mưa dập nát, cánh hoa bị chôn vùi vào trong rãnh bùn lầy lội, chỉ mơ hồ lộ ra một chút màu sắc ban đầu.

Hơi ẩm len qua khe cửa sổ, Tân Nguyệt mở mắt ra.

Những chú chim sẻ bên ngoài bắt đầu líu lo không ngừng, làm cái đầu vốn đã nặng trĩu của Tân Nguyệt ân ẩn đau. Cô chống tay ngồi dậy, cảm thấy hơi khó chịu, lại nhắm mắt lại, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt cô.

Cô mất ngủ cả đêm qua.

Một đêm không ngủ khiến nhịp tim vừa nặng nề vừa dồn dập, Tân Nguyệt hít sâu một hơi, bình tĩnh lại một lúc rồi xuống giường.

Như thường lệ, sau khi thức dậy, cô luôn mở cửa, ra sân để hít thở không khí trong lành.

Cũng giống như thường ngày, khi bước vào sân, ánh nhìn đầu tiên của cô luôn hướng lên trên.

Cô nhìn thấy người mà cô muốn thấy, anh chống tay lên bệ cửa sổ, ngửa đầu nhìn trời.

Dường như anh chú ý thấy ánh mắt của cô, anh di chuyển đồng tử về đuôi mắt, ánh nhìn của họ chạm nhau.

Tân Nguyệt không biết Trần Giang Dã dậy sớm hơn cô hay là anh vẫn chưa ngủ.

Trong trí nhớ của Tân Nguyệt, Trần Giang Dã chỉ dậy sớm bốn, năm lần, mỗi lần nhìn thấy cô đều nhảy từ trên ban công xuống, bảo cô chuẩn bị bữa sáng cho anh, nhưng lần này thì không.

Anh rời mắt, quay về phòng.

Nhìn bóng dáng anh biến mất ở cửa sổ, trái tim Tân Nguyệt "Thịch" một tiếng, cảm giác chua xót dâng lên.

Cô đứng tại chỗ một lúc, cũng im lặng trở về phòng.

Ngày hôm đó, Trần Giang Dã không tới ăn cơm trưa, cũng không ăn cơm tối, từ sau lần gặp buổi sáng đó thì không còn xuất hiện tầm mắt của cô.

Cho đến tám giờ tối, Tân Long nhận điện thoại đi ra ngoài, ông chân trước vừa đi, Trần Giang Dã chân sau đã tới, tay xách năm chai rượu.

“Uống ở đâu?" Anh lạnh lùng hỏi.

"Trong bếp, bên ngoài có muỗi."

Trần Giang Dã lạnh nhạt "Ừ" một tiếng, xách chai rượu vào phòng bếp.

Đèn bếp là bóng đèn kiểu cũ, ánh sáng màu cam ấm áp, nhưng chiếu lên người anh thì lại lạnh lẽo.

Anh ngồi xuống bên cạnh bàn, thành thạo mở năm chai rượu bằng tay không, đặt hai chai còn "xì xì" bốc hơi tới trước mặt Tân Nguyệt, một ít bọt cùng với rượu b.ắ.n lên tay cô.

Tân Nguyệt lau rượu trên tay, ngước mắt nhìn Trần Giang Dã đối diện: "Uống hết à?”

Ban đầu Trần Giang Dã không trả lời, cúi đầu cầm một chai rượu, kéo nắp chai ra thành một đỉnh nhọn, sau đó ném vào giữa bàn, liếc Tân Nguyệt một cái: "Nhìn."

Ngón trỏ và ngón cái của anh bóp chai rượu, xoay manh một cái, chai rượu xoay tròn, vài giây sau chậm rãi dừng lại, góc nhọn chỉ về phía Tân Nguyệt.

"Xoay tới ai, người đó uống nửa chai, cũng có thể lựa chọn không uống."

Anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tân Nguyệt, "Nếu không uống, đối phương có thể hỏi một câu, người bị hỏi phải trả lời, không được nói dối."

Anh nhấn mạnh bốn từ "Không được nói dối”, ánh mắt cũng sắc hơn.

Tân Nguyệt bất giác trừng mắt nhìn, khẽ "Ừ" một tiếng.

"Cô uống hay không uống?"

Trần Giang Dã ngửa người ra sau, cằm hơi nâng lên.

Tân Nguyệt giật mình, nhìn chai rượu chỉ vào mình, lại nhìn Trần Giang Dã: "Bây giờ bắt đầu rồi?"

Trần Giang Dã: "Chứ sao?”

Tân Nguyệt hít một hơi, cũng không nói gì, cầm chai rượu lên uống.

Trước kia cô từng uống rượu, nhưng chỉ uống một lần, cũng không phải là loại chính hãng, là rượu trái cây của bạn cùng bàn cho cô. Mà Trần Giang Dã mang tới là rượu nhập khẩu từ nước ngoài, độ cồn hơi cao, nặng hơn rượu trái cây nhiều.

Tân Nguyệt chưa uống được hai ngụm đã bị sặc, ho khan, nước mắt cũng chảy ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Giang Dã ở bên cạnh cười lạnh: "Uống không được thì đừng cố.”

Tân Nguyệt không muốn để anh chê cười, nhưng cô không rõ tửu lượng của mình, so với việc không muốn để anh chê cười, thì cô không muốn vừa bắt đầu đã say hơn.

Cô đặt chai rượu xuống, lau miệng, ngẩng đầu nhìn Trần Giang Dã: "Hỏi đi."

“Đã từng yêu đương chưa?”

Giọng điệu của Trần Giang Dã bình thản, ánh mắt nhìn cô cũng không hề có chút tình cảm nào, nhưng lại hỏi một câu như vậy, thật là trái ngược.

“Chưa." Tân Nguyệt trả lời.

Trần Giang Dã không phản ứng gì, chỉ hơi hất cằm, ý bảo đến lượt cô xoay chai rượu.

Tân Nguyệt xoay mạnh cái chai.

Chai rượu nhanh chóng xoay tròn, trông có vẻ sắp chỉ vào Trần Giang Dã, kết quả lúc dừng lại vẫn chỉ về phía cô.

Tân Nguyệt hít sâu một hơi: "Hỏi tiếp đi.”

Anh lại hỏi một vấn đề trái ngược với vẻ mặt lạnh lùng của mình:

"Trước đây có từng thích người nào không?"

Trước đây…

Tân Nguyệt mặc định là trước khi gặp được anh.

Vậy cô vẫn trả lời như cũ: "Không.”

Trần Giang Dã "Xì" một tiếng, giống như không tin lại như chế nhạo: "Không nói thật thì không thú vị."

Tân Nguyệt cũng hừ một tiếng: "Nói mà anh không tin thì làm được gì?”

Trần Giang Dã vẫn giữ vẻ mặt kia: "Người bình thường sống mười tám năm mà không có một người mình thích?"

Tân Nguyệt nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt hơi lạnh.

Sau một lúc lâu, cô hít sâu một hơi, nói: "Không phải ai cũng giống như anh, không lo cơm áo gạo tiền, có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy, có vài người chỉ sống thôi cũng đã rất vất vả, không có nhiều thời gian suy nghĩ đến chuyện khác."

Vẻ mặt Trần Giang Dã khựng lại, không nói gì thêm.

Tân Nguyệt đoán anh cũng không còn gì để nói, hỏi: "Vẫn là tôi xoay đúng không?”

Trần Giang Dã khẽ gật đầu.

Tân Nguyệt xoay chai rượu một lần nữa, lần này cuối cùng cũng không xui xẻo nữa.

Đến lượt cô hỏi anh rồi.

Trong phút chốc cô đã quên luôn việc có thể lựa chọn uống rượu, trực tiếp hỏi anh: "Trước kia anh từng thích người nào chưa?"

Trần Giang Dã cũng không đề cập đến chuyện uống rượu.

“Chưa." Anh trả lời.

“Người bình thường mà không có sao?” Tân Nguyệt trả lại những lời này cho anh.

Không ngờ Trần Giang Dã chỉ nhướng mày: "Tôi có nói tôi là người bình thường à?"

Được, anh giỏi.

Cô không nói gì thêm.

Trần Giang Dã liếc cô một cái, cầm chai rượu và xoay.

Lại một vài giây sau, đầu nhọn của chai vững vàng dừng lại ở phía cô.

Trần Giang Dã cũng trực tiếp hỏi: "Lên đại học có ý định yêu đương không?"