Tân Nguyệt không nghĩ tới vấn đề này, vì thế thành thật nói: "Chưa nghĩ tới.”
“Bây giờ nghĩ." Giọng điệu của anh ngang ngược và bá đạo.
Tân Nguyệt hít sâu, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Không có ý định.”
Ánh mắt Trần Giang Dã tối sầm lại.
Anh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cô.
Tân Nguyệt cảm nhận được lửa giận trong mắt anh, nhưng không rõ vì sao anh lại như vậy, cũng không dám suy nghĩ, càng không dám hỏi.
Không khí trở nên im lặng.
Tân Nguyệt không muốn tiếp tục đề tài này nữa, giơ tay chuẩn bị xoay chai rượu, nhưng đúng lúc này, giọng anh vang lên từ phía đối diện:
“Tại sao?”
“Không có thời gian.”
Tân Nguyệt chỉ trả lời đơn giản mấy từ đó, sau đó xoay chai rượu, kết thúc đề tài này.
Chai rượu chỉ vào Trần Giang Dã.
Tân Nguyệt không có ý định hỏi lại những vấn đề mập mờ này, cô chỉ muốn ở lại với anh lâu hơn một chút.
“Giờ tôi mới nhớ ra.”
Cô nói: "Lúc trước, anh nói anh suýt g**t ch*t em trai mình, cho nên mới tới đây, nhưng vì sao? Bố anh thực sự đi tìm đại sư như Từ Minh Húc nói à?”
Trần Giang Dã nhìn sang một bên, lạnh lùng "Ừ" một tiếng.
“Đại sư nói như thế nào?”
Trần Giang Dã nhấc chai rượu lên uống một ngụm, lãnh đạm trả lời: "Nói tôi ở đây hai tháng là có thể đổi tính đổi nết."
“Cho nên bố anh bảo anh tới đây, anh lập tức tới?”
“Ừ.”
“Anh chịu nghe lời ông ấy?”
Tuy Tân Nguyệt chưa từng nghe Trần Giang Dã kể về bố anh, nhưng lần trước khi bọn Từ Minh Húc tới, cô nghe anh gọi bố mình bằng tên đầy đủ, có vẻ như quan hệ bố con của bọn họ không được tốt lắm.
Nói đến đây, Trần Giang Dã như có chút hứng thú, vẻ mặt không còn khó chịu như vừa rồi nữa.
Anh nhướng mày, hừ lạnh một tiếng, nói: "Lúc ấy tôi đúng là con mẹ nó muốn xem thử, cái nơi này đến tột cùng có thứ gì có thể làm cho tôi đổi tính đổi nết, hơn nữa ông ta nói chỉ cần tôi ngoan ngoãn ở đây hai tháng, ông ta sẽ không bao giờ làm phiền tôi nữa."
Tân Nguyệt trừng mắt nhìn, cảm thấy điều này thực sự rất phù hợp với những gì anh có thể làm.
Cô cho rằng anh nói đến đây là xong, cúi đầu nhìn về phía chai rượu, chờ anh xoay chai, kết quả anh nói tiếp:
“Không thể không nói, có đôi khi chuyện này thật đúng là con mẹ nó không thể không tin cho được.”
Anh nhìn chằm chằm Tân Nguyệt khi nói câu này, ánh mắt gần như đóng chặt trên người cô.
Tân Nguyệt cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng quá mức của anh, không dám ngước mắt lên, cuống quít nói sang chuyện khác: "Còn có một điều tôi rất tò mò, tại sao phải lắp nhiều camera ở nhà thím Vương như vậy?"
Trần Giang Dã lại nhìn chằm chằm cô một lúc, lạnh lùng dời mắt: "Nếu không lắp camera, làm sao ông ta biết tôi có chạy ra ngoài ngủ hay không."
“Vậy cũng không cần lắp nhiều như vậy chứ.”
"Có quỷ mới biết tại sao ông ta muốn lắp nhiều như vậy."
Nói xong, Trần Giang Dã liếc Tân Nguyệt một cái, khó chịu mở miệng, "Cô con mẹ nó hỏi mấy câu rồi?"
Tân Nguyệt cũng không có ý định hỏi tiếp, đẩy chai rượu về phía anh.
Trần Giang Dã bực bội giơ tay xoay chai rượu.
Lần này chính anh xoay chai rượu về hướng chính mình, Tân Nguyệt còn tưởng rằng anh chơi trò này rất giỏi.
Nhìn thấy hướng chai rượu, vẻ mặt Trần Giang Dã có vẻ càng bực bội hơn.
Tân Nguyệt nhìn chữ Xuyên nhíu chặt giữa lông mày anh, cũng không tự chủ được mà nhíu mày.
Hình như anh luôn không vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tân Nguyệt không biết chỉ có ở đây anh mới vậy, hay là vẫn luôn không vui.
Lòng cô căng thẳng, qua một lúc lâu mới mở miệng: "Lúc anh ở Thượng Hải..."
Cổ họng cô như hơi nghẹn, rầu rĩ.
“Sống có tốt không?”
Cô nhíu mày, giọng nói càng lúc càng khàn, "Có vui vẻ không?”
Ánh mắt Trần Giang Dã chợt trầm xuống.
Anh trầm mặc vài giây, sau đó ngước mắt nhìn cô một cái, lại lặng lẽ quay đi.
“Không tốt.”
Chẳng có gì đáng để vui cả.
“Tại sao?”
Tân Nguyệt không hiểu lắm, mặc dù quan hệ gia đình anh không tốt, nhưng anh có nhiều bạn bè như vậy, hoặc niềm vui có thể mua được bằng tiền cũng rất nhiều.
“Không thú vị.”
Tân Nguyệt vẫn không hiểu, anh mới mấy tuổi mà đã cảm thấy cái gì cũng không thú vị, chắc chắn anh còn có rất nhiều chuyện chưa từng làm, ngay cả yêu đương cũng chưa từng.
Có lẽ, đây là tính cách của anh, mà tính cách rất dễ bị ảnh hưởng bởi gia đình, nhưng cô hy vọng anh có thể vui vẻ một chút.
Cô muốn thử khuyên nhủ anh, mặc dù có lẽ không có tác dụng gì, nhưng cô vẫn muốn khuyên nhủ anh đôi câu, khuyên anh hãy làm thêm những việc khiến anh vui vẻ chứ đừng khép kín bản thân, nhưng cô lại không biết bắt đầu từ đâu, ngoại trừ xe mô tô, cô cũng không biết anh còn thích cái gì.
Chắc chắn anh vẫn có những thứ yêu thích, nếu không thế giới này làm sao giữ được anh ở lại.
“Như thế nào mới có hứng thú?" Cô hỏi anh.
Biểu cảm của Trần Giang Dã trì trệ, anh nghiêng mắt nhìn chằm chằm mặt đất, ánh đèn đổ bóng dưới sống mũi thẳng tắp của anh, một cơn gió thổi vào, đèn treo lắc lư, ánh sáng trên mặt anh cũng biến ảo. Ánh sáng và bóng tối đan xen, anh không nhúc nhích, hàng chân mày nhíu chặt.
Anh im lặng một hồi lâu, cuối cùng anh ngước mắt nhìn Tân Nguyệt một cái, nhưng lại nhanh chóng rời đi, nhấc một chai rượu ngửa đầu uống mạnh.
Khi yết hầu anh nhanh chóng trượt xuống, nửa chai rượu cũng nhanh chóng xuống bụng.
Hành động này của anh có ý nghĩa rất rõ ràng, anh không muốn trả lời.
Tân Nguyệt nhìn dáng vẻ uống rượu của anh, bàn tay đặt dưới bàn dần siết chặt.
Uống xong hơn nửa chai, anh đập mạnh đáy chai lên mặt bàn, giơ tay xoay chai rượu.
Lúc trước khi xoay chai rượu, anh đều là nhìn vào chai. Lần này anh lại bình tĩnh nhìn Tân Nguyệt, như chắc chắn, chai rượu nhất định sẽ chỉ vào cô.
Và kết quả đúng là vậy.
Tân Nguyệt nhìn đôi mắt đen láy của anh, đáy lòng bỗng có chút bất an.
Cô muốn né tránh cái nhìn của anh, nhưng đáy mắt anh dường như có hai bàn tay vô hình, nắm chặt ánh mắt của cô, không cho phép cô né tránh dù chỉ một chút.
Sóng ngầm cuồn cuộn trong mắt anh, giống như một hồ mực đặc.
“Tân Nguyệt.”
Giọng anh trầm trầm, như có tiếng vọng trong không gian nhỏ hẹp, liên tục dội vào đáy lòng Tân Nguyệt.
Đầu ngón tay Tân Nguyệt siết đến trắng bệch, đáy lòng càng thêm bất an.
Anh vẫn bình tĩnh nhìn cô, đáy mắt ngấm ngầm chịu đựng, như thể những câu trước đó chỉ để làm nền cho một câu hỏi này:
"Cô... Có muốn tôi ở lại không?"
Như bị một tảng đá xoáy trúng, đồng tử Tân Nguyệt chợt co lại.
Mà anh tiếp tục nói:
“Cô nói muốn, tôi sẽ lập tức ở lại.”
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người nhất định phải đọc chương sau nha, A Nguyệt rất yêu Trần Giang Dã, Trần Giang Dã cũng rất yêu A Nguyệt.