Cảm Nắng

Chương 108



"Cô có muốn tôi ở lại không?"

“Cô nói muốn, tôi sẽ lập tức ở lại.”

Hai câu này lặp đi lặp lại trong đầu Tân Nguyệt.

Cô từng nghĩ đến rất nhiều khả năng, chỉ duy nhất không nghĩ tới anh sẽ ở lại vì cô.

Nếu ngay từ đầu, cô biết anh sẽ có lựa chọn như vậy, cô nhất định sẽ không để trái tim mình bị rung động, sẽ tránh anh thật xa.

Tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống của cô, cô có lý tưởng, có người nhà, không thể yêu đương vào thời điểm quan trọng này, cho dù người đó là Trần Giang Dã.

Trần Giang Dã…

Cô thầm gọi tên anh trong lòng.

Một người tự do như anh, cũng nên được yêu một cách tự do.

Cô không thể tự do yêu anh, chỉ có thể hy vọng tương lai sẽ xuất hiện một người như vậy, một người anh yêu và cũng yêu anh, có thể cho anh toàn bộ tình yêu, có thể khiến anh hạnh phúc.

Cô hy vọng anh hạnh phúc.

Chỉ là…

Bây giờ cô phải làm một việc khiến anh buồn.

Cô nhìn anh, nói ra hai từ:

“Không muốn.”

Trong chớp mắt, Tân Nguyệt thấy được sự đau đớn lướt qua trên mặt anh.

Chỉ trong chớp mắt, tất cả cảm xúc chìm vào đôi mắt đen như biển mực đó.

Anh đứng dậy, không nói một lời.

Có lẽ anh đã sớm dự đoán được kết cục này.

Căn phòng yên tĩnh không tiếng động, không nghe thấy hơi thở của nhau, cũng không nghe thấy nhịp tim đập.

Sự im lặng ấy không kéo dài lâu, Trần Giang Dã vô cảm rời mắt khỏi Tân Nguyệt, anh quay đầu, bước thẳng ra ngoài.

Không một lời tạm biệt, chỉ để lại tiếng bước chân và tiếng cửa bị đóng mạnh.

Anh bước vào màn đêm, cũng biến mất trong màn đêm.

Đêm nay, bầu trời không có mặt trăng, thế giới tối đen.

Mọi thứ trở nên tĩnh lặng.

Không biết sau bao lâu, bên ngoài nổi gió, trời đổ mưa, những giọt nước mưa rơi lên những viên gạch trên mái nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tân Nguyệt cảm thấy lục phủ ngũ tạng cũng ướt theo làn mưa, mưa có vị chua, ăn mòn tất cả cảm xúc cùng nhận thức, như thể đang mơ.

Tỉnh lại từ trong cơn mơ đó rồi, cô vẫn đắm chìm trong thế giới sụp đổ đó.

Có thể do cảm xúc chưa hoàn toàn bị ăn mòn, cô uống hết đống rượu còn lại trên bàn.

Rượu rất khó uống, như thể bên trong có lẫn d.a.o nhỏ, cứa vào cổ họng đến phát đau. Nếu không cẩn thận uống vội, nước mắt cũng sẽ chảy ra.

Cuối cùng cô cũng biết tửu lượng của mình, hóa ra không tốt lắm, mới bốn chai đã ói đến tối tăm mặt mũi.

Nhưng kỳ lạ là, cô đã ói đến mức đó, vậy mà đầu óc vẫn luôn tỉnh táo.

Rượu không thể làm tê liệt thần kinh của cô, cô cũng không thể ngủ, khó chịu cả đêm, sau đó vào buổi sáng khi mưa tạnh, cô nghe thấy tiếng còi xe bên ngoài truyền đến.

Tiếng động cơ trầm thấp của chiếc xe tắt rồi lại vang lên, càng lúc càng xa.

Cho đến khi hoàn toàn không nghe thấy âm thanh nữa, Tân Nguyệt đột nhiên cảm giác nơi lồng n.g.ự.c mình đau quặn, không khí hít vào như có hàng ngàn cây kim đang đ.â.m vào.

Dạ dày lại bắt đầu co thắt, axit dạ dày trào lên từng cơn, cô không ngừng nôn mửa, nhưng dạ dày đã không còn bất cứ thứ gì, cô chỉ có thể nôn khan.

Không ói ra được thật sự rất khó chịu, cô nắm chặt mép giường, nước mắt chảy ra vì khó chịu, rơi xuống từ hốc mắt đỏ ngầu.

Tân Nguyệt chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như vậy, cảm giác như là sắp c.h.ế.t đến nơi.

Cả ngày hôm đó.

Cô cứ nằm trên giường, chưa từng ra khỏi giường.

Tân Long đã vào xem cô, hỏi cô có ăn cơm không, cô nói không ăn, Tân Long cũng không khuyên.

Sau một ngày hai đêm chỉ nằm đó không ăn không uống gì, cuối cùng Tân Nguyệt cũng xuống giường, đứng dậy tự nấu cho mình một bát mì.

Cô chờ mì chín rồi mang ra ăn dưới mái hiên, vẻ mặt bình tĩnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Chỉ là chưa ăn được hai miếng, gió ngoài trời nổi lên, khiến cô run rẩy.

Thời tiết dường như đột nhiên lạnh đi.

Như thể người xuất hiện giữa hè kia, lúc rời đi đã mang theo hơi ấm cuối hè.

Tân Nguyệt nhìn bầu trời xanh xám, chớp mắt, trở về phòng mặc thêm một cái áo.

Một lát sau, Tân Long cũng dậy, thấy cô đang ăn mì, ông cũng nấu một bát, sau đó hai bố con cùng nhau bưng bát ngồi ăn dưới mái hiên.

“Dạ dày không khó chịu nữa à?" Tân Long hỏi.

“Vâng.”

"Còn khó chịu thì nói, đừng cứng rắn chịu đựng, cơ thể mới là tiền vốn."

“Con biết rồi ạ.”